NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 152

– Cháu còn biết gì nữa?
– Cháu muốn biết gì à? Cậu đang đự định gì đây?
– Dự định gì?
– Kêu chú Văn nghỉ việc ở đó.
– Bộ dễ như chúng ta nghĩ vậy sao. Cậu ...
– Cậu sẽ đương đầu với mọi việc, nếu cần cậu sẽ bồi thường nhưng mọi
việc chỉ là vu khống, chứng cớ đâu? Nè, cháu không dính líu gì đến việc
đó. Không có xen vào nghe chưa. Dù cho bà ấy có áp đặt cháu điều gì.
Đã đến lúc bà ấy phải biết ...
– Chẳng lẽ lại âm thầm như vậy sao?
– Không có gì phải ăm thầm, lén lút gì cả đâu. Cháu cứ bình thường như
không có chuyện gì đó chỉ là phần nhỏ để cho họ biết.
– Nhất là bà ta ...
– Cậu muốn chứng minh rằng bây giờ cậu đã thành đạt.
– Còn cậu thì sao?
– Cậu à? Cậu đang rất bình thường và tỉnh táo.
– Việc của cậu thì sao?
– Việc gì?
Cậu quá biết, đừng hỏi cháu.
Cậu Bách rụt cổ nói:
– Chẳng có gì cả. Quá khứ và hiện tại. Cả tương lai nữa chứ. Không phải là
chú và cô Thơ ...
– Vẫn chỉ chờ. Cô ấy làm cho cậu cảm tháy phấn chấn trong công việc và
cuộc sống nhưng hy vọng ư? Mờ mịt, vả lại hình như Dự Nguyên chờ đợi
cậu nói rõ về mọi việc nhưng rồi cậu lại im lặng ra vẻ tiếc nuối một điều gì
đó khiến cho Dự Nguyên cũng e ngại không dám nói ra rằng ngay lúc này
cậu sẽ thất vọng. Tất nhiên là khi trở về mọi chuyện rồi sẽ vỡ lẽ, chẳng biết
như thế có tàn nhẫn hay không nhưng Thiễu Mơ cũng không đám nói ra
ngay lúc này.
Buổi chiêu họ quay về Đà Lạt, theo dự định đến trưa chủ nhật mới về. Cậu
Bách cũng vui vẻ đề nghị:
Vậy cô Thơ và cháu Thiều Mơ ở lại Đà Lạt đêm nay và đêm mai nhé. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.