NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 25

sáng của những ngọn nến hồng lung linh, thỉnh thoảng tiếng sóng vỗ hòa
cùng tiếng giớ thổi xao xao hàng phi lao nghe mới buồn làm sao!
Một sự lặng im đến nao buồn.
– Tôi phải về kẻo nhỏ Ý Khuê đến không thấy.
Dự Nguyên cười:
– Ướt Mi quên là lúc nãy Ướt Mi bảo với Ý Khuê là đừng đến hay sao?
– Ủa! Ướt Mi cô nói như thế sao?
– Không nhớ à!
Cô gái chợt lắc đầu, nhìn vẻ buồn buồn của Ướt Mi, Dự Nguyên cảm thấy
càng buồn hơn, giá như cô bé cứ bướng bỉnh như lúc gặp, vẻ ngổ ngáo như
thế trông cô bé có vẻ tự tin và bản lĩnh hơn.
Dự Nguyên đề nghị:
– Tôi không rành lắm ở đây ... ngày mai Ướt Mi làm hướng dẫn viên cho
tôi biết một vài nơi nhé!
– Tôi định ngày mai trở về.
– Về đâụ. – Thì về quê.
– Ở đâu?
– Ơ! Cái anh này, có biết hỏi như thế là tôi rất là "khó chịu" hay không?
– Cô khó chịu à! Vậy! .... Tôi xin lỗi nhé!
Cứ coi như tôi mời cô ở lại ... vài ngày nữa rồi hãy về ...
– Tôi còn phải đi làm nữa.
– Cô làm ở đâu?
– Lại hỏi nữa rồi ...
– Ồ xin lỗi ...
Dự Nguyên chợt hiểu - có lẽ cô gái này không muốn bị người khác tìm hiểu
về hoàn cảnh gia đình - chắc không vừạ. giận ba mẹ bỏ đi ra đây chơi một
mình ... Nhưng dẫu sao ở Ướt Mi vẫn có vẻ gì đó thật đặc biệt.. Mong sao
cô bé không vì giận ba mẹ mà bỏ ra đây? Nếu như thế, quả là có hơi thất
vọng một chút.
Có lẽ thật khuya ... họ mới rời khỏi cà phê Phi Lao và trở về khu nhà nghỉ
...
Dự Nguyên nín lặng trong trạng tháingập tràn niếm vui thích nhưng cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.