NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 68

“ghẻ lạnh” như thế.
Hồi trước tôi đã không làm tròn trách nhiệm để mẹ nó phải vất vả ... bây
giờ tôi phải có trách nhiệm bù đắp phần nào cho hai mẹ con thôi. Có đáng
là bao?
Chỉ sợ "được voi đòi tiên" đó thôi. Quay sang bà Thuận Khánh - cô con dâu
cưng, bà Thuận nói:
– Con về chuẩn bị bữa ăn đi rồi mẹ và ba về.
Ông Vĩnh Thuận kiên quyết:
Bà và con với cháu về ăn tối đi, tôi ăn rồi sẽ về ngay thôi.
Giọng bà lại cao vang:
– Trời ơi! Ông còn "bày vẽ" gì nữa đây. Con cháu ở nhà đang đợi ông đó!
– Tôi già rồi. Có khi ăn uống thất thường, cho tôi thoái mái một chút chở.
Giọng bà đầy bóng gió:
– Ông muốn ăn phở à! Ngán cơm hả?
Nếu muốn thì nói con nó nấu hoặc đưa đi nhà hàng ăn cho sang trọng, ngon
miệng một bữa.
– Bà về bên nhà đi. Thật khổ, tôi sang nhà con cháu chỡ có đi đâu mà tìm
kiếm chứ!
– Thật là khó coi ...à! Hai mẹ con của Nhật Lan nữa ...không phải việc của
mình thì đừng bày vẽ thêm các con ạ!
Gương mặt bà Khánh đanh lại nhưng có lẽ vì có mặt ông ngoại nên mợ
không biểu lộ, để rồi xem ngày mai mợ sẽ tìm cách gặp mẹ và cao giọng
dạy đời cho mà xem. Thật là tức không có sự xuất hiện của bà ngoại lớn"
và mợ vào, cô lẽ đề nghị của Thiều Mơ và mẹ đã được ông chấp nhận, phải
thực hiện mọi việc cho nhanh chóng để mẹ có thể vui hơn, mẹ đã về đây
hơn mười năm ...
Nếu cuộc đời bình lặng mẹ đã hạnh phúc và biết đâu mẹ lại chẳng gặp được
một người tốt sau này. Tuổi của mẹ ngày càng cao, ngoài bốn mươi rồi sao
mẹ lại không thể có được một mái ấm để mai này ... con có điểm tựa tinh
thần khi về già. Nghĩ đến mẹ Thiều Mơ thương vô cùng ... Thiều Mơ chỉ
muốn làm sao được dời nhà ra phía ngoài để mẹ có một cửa hiệu ...Như vậy
cuộc sống của mẹ sẽ đỡ tẻ nhạt hơn:.. Giờ thì tất cả đã muộn màng rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.