NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 82

Thiều Mơ đưa tay che miệng và cười vui vẻ. Cậu Bách cũng cười rồi lắc
đầu nói:
– Tự tin thế nhỉ?
Mọi người cười nói vui vẻ, cậu Hoài Bách trở vào nhà ăn, còn Dự Nguyên
thì nắm tay Thiều Mơ ra vườn.
Một khu vườn xinh với những cây ăn quá, những giàn nho, những cây bơ ...
điều mà Thiều Mơ thích nhất là lối vào nhà với giàn hoa tigôn hai bên
cổng, Thiều Mơ thầm nhủ:
Chắc cậu Hoài Bách là thi sĩ, thi sĩ mới ẩn dật, ở góc trái từ phía cổng nhà
đi vào có cây mimosa, những bông hoa vàng rải rác còn vương nhẹ trông
mới đẹp đẽ và buồn buồn làm sao! Nhìn những chùm hoa tigôn bám trên
hàng rào của lối vào, Thiều Mơ hái những dây hoa và tết lại thành vòng.
Thiều Mơ cũng mê hoa như mê sông biển, mê cát vàng, có lẽ vì vậy mà cô
đã chọn làm ở hội văn nghệ. Những việc này chỉ đem cho đời thêm phức
tạp mà thôi nhưng cũng đầy hương vị đấy chứ!
Dự Nguyên đứng kề bên từ lúc nào, giọng anh cũng đầy xúc động:
– Em thấy cậu Bách thế nào? Quá lãng mạn đấy chứ!
– Lãng mạn hay si tình?
– Ừ, chắc là si tình em nhỉ? Nhưng sao em lại nghĩ như thế.
– Vì ông là gã đàn ông độc thăn, chắc là bị "đá".
– Bị "đá"?
– Vâng!
– Cô bé này. Cậu Bách từng là kĩ sư đấy.
– Kĩ sư rồi không thất tình sao? Không thể nào một người đàn ông mà cam
tâm" sống cho đến từng tuổi này mà vẫn "Đơn thương độc mã – Em giỏi tài
"suy diễn ghê.
– Để rồi anh xem, vô cùng chính xác.
– Anh thấy đó, ngôi nhà không có đàn bà mà lại có những bông hoa đầy ẩn
ý như thế này.
– ...Cánh hoa tan tác lúc sinh ly Cho nên cười đáp:
Màu hoa trắng" Là chút lòng trong chẳng biến suy Người xa xôi quá, tôi
buồn lắm Trong một ngày vui pháo nhuộm đường”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.