NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 177

– Pavel Pavlovich lại rối lên, cuống cuồng, nhưng Veltraninov nắm chặt

khuỷu tay ông ta, bắt dừng lại.

– Mà này, ngài có muốn ngay bây giờ tôi đi kể cho bà nhà nghe về việc

ngài định cắt cổ tôi không?

– Ồ ngài, ồ ngài, - Pavel Pavlovich sợ hãi khủng khiếp. - Chúa phù hộ

cho ngài.

– Pavel Pavlovich, - tiếng gọi lại vọng lên.
– Thôi, ngài đi đi! - Cuối cùng Veltraninov cũng thả ông ta ra và tiếp tục

cười sảng khoái.

– Thế ngài không tới đấy chứ? - Gần như thất vọng Pavel Pavlovich hỏi

lần cuối cùng và hai bàn tay chắp lại như thời trước người ta vẫn làm, trước
mặt anh.

– Tôi thề với ngài sẽ không tới! Chạy nhanh lên, kẻo tai họa đến bây giờ!
Anh chìa tay cho Pavel Pavlovich - chìa tay và bỗng giật mình: Pavel

Pavlovich không nắm tay anh, thậm chí còn rụt tay mình lại.

Hồi chuông thứ ba vang lên.
Trong một khoảnh khắc có điều gì đó thật lạ lùng xảy ra với hai người;

chính xác là cả hai bỗng biến đổi. Hình như có cái gì đó rung lên và bỗng
nhiên bị giật đứt bên trong Veltraninov, người chỉ mới phút trước thôi còn
cười nói vui vẻ như thế. Anh giận dữ túm chặt vai Pavel Pavlovich.

– Nếu như tôi đây, Veltraninov này, có chìa cho ông cái bàn tay này - anh

chìa cho ông ta bàn tay phải của mình, trên đó có nguyên một cái sẹo từ vết
cắt lớn - thì ông có thể nắm lấy nó! - Anh nói, cặp môi trắng bệch, run bắn.

Pavel Pavlovich cũng trở nên nhợt nhạt và cặp môi của ông ta cũng run

run. Những cơn co giật bỗng chạy khắp mặt mũi ông ta.

– Còn Liza thì sao? - Ông ta thầm thì rất nhanh - bất thình lình cả môi, cả

má và cằm ông ta run lên bần bật và những giọt nước mắt tuôn trào.

Veltraninov đứng như trời trồng trước mặt ông ta.
“Pavel Pavlovich! Pavel Pavlovich!” - Mọi người gào lên từ phía toa tàu,

như thể ở đấy có ai đó bị cắt tiết, bất thình lình tiếng còi tàu hú lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.