NGƯỜI CÔ ĐỘC - Trang 17

đã tự chuốc lấy, là mớ ngổn ngang hắn đã tự đặt mình vào sau năm mươi
tám năm ròng rã. Phản chiếu trên đó là cái nhìn vô hồn buồn bã, chiếc mũi
thô kệch, cái miệng chảy xệ tới tận góc của khuôn mặt, nhăn nhó như thể
hắn đang ngậm trong miệng cả một nhúm thuốc độc; hai gò má hốc hác
thiếu vắng những thớ thịt; cổ họng ẩn nấp trong những chùm nếp nhăn ủ rũ.
Đôi mắt sầu muộn như thể của một người vừa chạy hay bơi đến không còn
một chút sức lực nào trong người. Cái thân thể tạo hóa tạo ra đó sẽ cứ vật
lộn không ngừng cho đến khi nó không còn có thể tiếp tục được nữa.
Không phải vì nó kiên cường. Mà vì nó không thể hình dung ra một con
đường nào khác.

Cứ dán mắt vào trong gương bất định, hắn nhìn thấy nhiều khuôn mặt

khác nhau lấp ló trong khuôn mặt của chính hắn - khuôn mặt của một đứa
trẻ sơ sinh, một cậu nhóc, một chàng trai trẻ, rồi của một chàng trai không
còn trẻ lắm
- tất cả vẫn tồn tại trong hắn, được bảo quản như những tảng
hóa thạch cứ xếp chồng lên nhau, lớp này đến lớp khác, và, cũng giống như
hóa thạch, chúng đã không còn sự sống. Thông điệp chúng gửi đến cho cái
xác sống của tạo hóa này là: Hãy nhìn chúng ta đây - chúng ta đã chết - chết
thì có gì mà phải sợ?

Rồi hắn trả lời họ: Nhưng cái chết đến với các người thật từ tốn và dễ

dàng. Ta sợ phải vội vã.

Hắn cứ nhìn rồi nhìn, cứ đăm đăm vào chính hắn trong chiếc gương

kia. Đôi môi hắn khẽ rời nhau ra. Hắn bắt đầu thở qua khóe miệng. Cho đến
khi bộ não hắn nóng lòng ra lệnh cho hắn rửa mặt, cạo râu và chải tóc. Cái
thân thể trần truồng của hắn cần phải được che chắn. Hắn phải mặc quần áo
vào, vì hắn đang sắp phải ra ngoài, bước vào thế giới của những con người
khác ngoài kia, mà những người này cần được nhìn nhận về hắn như những
gì hắn đã gầy dựng. Hành vi của hắn cần phải nằm trong sự thỏa đáng với
họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.