vào trong từng khoảng không, từng ngõ ngách của căn nhà. Cánh cửa phòng
bếp được xây quá hẹp. Hai con người trong vội vã, với thức ăn trong đĩa
trên tay, không khỏi chạm vào nhau nơi này. Và cũng tại đây, hầu như mọi
buổi sáng, khi George đặt chân tới nấc cuối cùng của bậc thang, ông lại có
cảm giác bất chợt như thấy mình đang ở trên một tấm răng cưa lởm chởm,
tàn độc và vỡ vụn ra từng mảnh - cho dù những dấu vết đã phai nhạt và
chìm vào trong đổ nát. Và giờ, tại nơi đây, ông dừng lại trong khoảnh khắc
và nhận thức với một nỗi thống khổ tột cùng như thể nó chỉ mới vừa hôm
qua đấy thôi: Jim đã chết. Đã chết.
Ông đứng trân trân ở đó trong yên lặng, đợi cho cơn đau thắt qua đi.
Rồi ông bước vào trong bếp. Những cơn đau vào những buổi sáng như thế
này quá mãnh liệt để có thể dập tắt bằng sự đa cảm. Khi chúng qua đi, ông
thấy nhẹ nhõm. Như thể vượt qua một cơn chuột rút khủng khiếp.
Hôm nay có nhiều kiến chạy thành từng hàng dài cong cong uốn lượn
dọc sàn nhà, trèo qua bồn rửa bát và đe dọa ngăn tủ nơi ông cất giữ mứt và
mật ong. Ông với tay lấy bình xịt côn trùng và bất chợt tưởng tượng ra hình
ảnh mình như một kẻ già nua ngoan cố và đầy ác tâm đang ra oai trước đám
côn trùng đáng để ta ngưỡng mộ và học hỏi này. Sinh vật sống hủy hoại
sinh vật sống - trước sự chứng kiến của những đồ vô tri giác - nồi và chảo,
dao và dĩa, hộp và chai - những thứ không góp mặt trong vương quốc của
sự tiến hóa. Tại sao? Tại sao? Có phải những kẻ thù từ vũ trụ, những kẻ bạo
chúa không gian đang cố làm lu mờ chúng ta trước sự tồn tại của chính ông
bằng cách sắp đặt cho chúng ta chiến đấu chống lại những đồng minh của
tạo hóa khác, những đồng nạn nhân với sự tàn bạo của chính ông? Nhưng,
than ôi, trong lúc George đang mải chìm đắm trong những suy nghĩ mông
lung này thì đàn kiến đã chết sạch, thân xác chúng bị chùi sạch bằng tấm
giẻ ướt và được giũ bỏ bởi những dòng nước xối mạnh xuống bồn rửa bát.
Ông tự chuẩn bị cho mình một đĩa đồ ăn sáng gồm trứng chần, thịt
lợn muối xông khói với bánh mì nướng và cà phê. Ông ngồi xuống một góc
bên chiếc bàn ăn và bắt đầu nhai. Trong đầu ông không ngừng vang lên