NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 169

đi".
Thằng bé nói "Cháu không biết đường mà!".
"Thế mày có biết địa chỉ không?"
Rõ ràng là thằng bé không hiểu nghĩa câu hỏi, nên người bồi rượu đổi cách
nói khác.
"Chứ mày có biết số nhà và tên đường không?"
"Không. Bố con tôi đi bộ, bố con tôi đi mua thuốc cho Alice mà".
Người bồi rượu kiên nhẫn hơn "Biết rồi! Và tao cũng biết ngoài kia trời
lạnh lắm, nhưng dù gì đi nữa mày cũng cứ phải ra khỏi đây con ạ. Tao
không được phép cho trẻ con vào tiệm rượu, xin ông oắt hiểu cho."
Một ông vào khoảng sáu mươi, xanh mướt, dở say dở chết đứng dậy khỏi
bàn, đi về phía người bồi rượu.
"Tôi bằng lòng đưa thằng bé này về nhà nếu nó chỉ đường cho tôi".
Người bồi rượu nói "Ngồi xuống giùm con đi bố, thằng nhỏ có biết đường
biết sá gì đâu".
Ông kia nói "Không chừng nó biết. Tôi cũng có thằng con như vậy, và
đường phố đâu phải chỗ cho trẻ con kia chứ. Tôi sẵn sàng đưa nó về với
má".
Người bồi hơi đổ quạu "Biết rồi, khổ quá, nhưng mà ngồi xuống giùm con
đi bố".
Ông già vẫn nhây "Này con, ta sẽ đưa con về".
"Ngồi xuống!" Người bồi rượu gần như hét lên.
Ông già quay lại, quá đỗi ngạc nhiên.
Ông xuống giọng "Này, bác coi tôi là cái thá gì vậy? Thằng nhỏ lạnh, sợ hãi
và cần má nó".
Người bồi rượu nài nỉ "Ông làm ơn ngồi xuống. Tôi biết tất cả về thằng nhỏ
rồi, và ông cũng lg là người đưa được nó về nhà với má nó đâu".
"Phải có người đưa nó về với má" ông già nhỏ nhẹ, rồi ợ lên từng búng hơi.
Ông già ăn mặc quần áo cũ nhàu, nhăn nhúm, và người bồi rượu thừa biết
là do một hội từ thiện nào đó phát chẩn cho. Ông ta còn ba hay bốn mươi
xu để uống bia thôi.
Ông già nói tiếp "Hôm nay là ngày thứ ba sau Giáng sinh. Không đến nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.