NGƯỜI CÓ TRÁI TIM TRÊN MIỀN CAO NGUYÊN - Trang 194

Tôi thắc mắc, Chỉ hai tội vặt ấy thôi à?
Và nghi ngờ sát nhân nữa. Phim kết thúc bằng cảnh chàng trai ôm hôn cô
gái.
Tôi thở phào, nói, Ồ, một kết thúc mới tuyệt làm sao!
Cậu ta hỏi, Ông thấy truyện thế nào?
Tôi đáp, Hay.
Có giựt gân lắm không?
Tôi nói, Nghẹt thở. Nhất là chỗ tên Tàu rượt đuổi cô gái.
Cậu ta nói, Biết ngay là ông sẽ thích mà. Tôi thấy trước tiên ông nên viết
thành sách, sau đó bán cho hãng phim.
Tôi nói, Trời, cái việc mọn đó thì có gì đâu, có điều kẹt là tôi mới…bỏ viết
từ hôm kia rồi.
Cậu ta hỏi, Để làm gì cơ chứ?
Tôi nói, Tôi chán ngấy. Lúc nào cũng có bấy nhiêu thôi, chán tận óc rồi.
Cậu ta nói, Chuyện này khác. Hãy nghĩ đến tên Tàu. Đông Tây chống nhau
mới hấp dẫn chứ.
Tôi nói, Dẫu vậy đi nữa, tôi cũng đã bỏ viết từ hôm kia rồi. Cậu cứ viết đi.
Cậu ta nói, Ông nghĩ liệu người ta có chịu in thành sách không?
Tôi nói, Hoạ có ngu mới không in.
Cậu ấy hỏi, Tôi phải dùng thể văn nào đây?
Tôi nói, Ối dào, đừng bận tâm về văn thể. Sau khi nghĩ kỹ rồi thì hứng thế
nào cứ viết thế ấy, và đó sẽ là văn thể.
Cậu ta nói, Văn của tôi không bốc lửa cho lắm.
Tôi nói, Thì của tôi cũng vậy. Cậu chẳng nên bận tâm về việc đó. Cái đó
một phần ở văn thể, một phần ở cái đặc sáng riêng biệt của cậu. Trừ phi tôi
lầm lẫn chứ cậu là một thiên tài đấy.
Cậu ta hơi bẽn lẽn, nói, Dạ đâu có, tôi chỉ có những ý tưởng để viết thành
sách và quay thành phim, vậy thôi. Tôi quên tuốt tuột bao nhiêu là ý tưởng
để viết mấy chục cuốn sách và quay thành hàng tá phim.
Tôi nói, Viết ngay đi, đừng để chúng bay mất. Cậu đang đánh mất tiền bạc
từng giây từng phút đấy.
Cậu ta hỏi, Ông có bút chì không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.