NGƯỜI CON TRAI - Trang 130

“Em tên gì?” Người nọ hỏi.

“Markus,” cậu đáp.

“Nghỉ hè cho vui nhé, Markus,” anh này nói, trả xe đạp lại cho cậu rồi bước
qua cổng đến ngôi nhà vàng. Markus nín thở. Đó là một ngôi nhà như bao
nhà khác trên phố, vuông vức như cái hộp, không lớn lắm và có khu vườn
nhỏ bao quanh. Nhưng ngôi nhà và khu vườn cần được sơn phết lại đôi
chút và cũng gần một buổi làm việc ngoài bãi cỏ. Dẫu vậy nó vẫn là Nhà.
Anh này tiến thẳng đến cầu thang tầng hầm. Không phải cửa trước như
Markus vẫn thấy mấy nhân viên bán hàng hay người bên Hội Nhân chứng
Jehovah làm. Anh ta có biết gì về chiếc chìa khóa giấu nơi xà nhà trên cửa
tầng hầm Markus vẫn luôn cẩn thận trả lại chỗ cũ?

Cậu có được câu trả lời khi nghe cửa tầng hầm mở rồi khép lại.

Markus há hốc. Theo như cậu nhớ thì đã không còn ai ở trong căn nhà đó.

Dù phải thú thật là cậu chỉ nhớ được cùng lắm là ngày cậu năm tuổi, là bảy
năm trước, nhưng không hiểu sao căn nhà vắng thì mới có vẻ đúng. Ai lại
muốn sống trong một căn nhà có người tự tử?

À, có một người mỗi năm đều tới ít nhất hai lần. Markus thấy ông ta có một
lần và đoán chắc ông ta là người bật hệ thống lò sưởi ở nhiệt độ thấp trước
khi mùa đông đến rồi lại tắt vào mùa xuân. Chắc ông ta thanh toán hóa đơn.
Mẹ cậu nói không có điện thì giờ căn nhà đã hư hại đến không ở được,
nhưng mẹ cũng không biết ông đó là ai. Nhưng ông ta trông chẳng giống gì
với người giờ đang ở trong nhà, Markus tin chắc điều đó.

Markus có thể thấy mặt người mới đến qua cửa sổ bếp. Nhà không giăng
màn nên mỗi khi Markus vào, cậu thường tránh thật xa cửa sổ để khỏi bị
nhìn thấy. Người này trông không có vẻ đến để bật lò sưởi, vậy anh ta làm
gì trong ấy? Làm sao để Markus... rồi cậu nhớ ra cái kính viễn vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.