NGƯỜI CON TRAI - Trang 128

Nhưng ngay phút này cậu mong sao một cánh cửa sổ đâu đó mở ra, một
giọng người lớn quát mấy thằng to con xéo đi. Về lại Tasen hay Nydalen,
hay khu xóm nào đó của bọn du đãng như chúng. Nhưng bốn bề vẫn im
lìm. Cảnh vắng lặng mùa hè.

Đang là kỳ nghỉ và mấy đứa trẻ khác trên phố đã đến những túp lều gỗ, bãi
biển hay thành phố nước ngoài. Nhưng thế cũng chẳng khác gì, lúc nào
Markus cũng thui thủi chơi một mình. Nhưng nhỏ con mà không ở giữa
đám đông thì mạo hiểm hơn.

Thằng bự con giằng chiếc xe đạp khỏi tay Markus, cậu nhận ra mình không
đủ sức mà chớp chớp gạt nước mắt nữa. Chiếc xe đạp mẹ mua cho cậu
bằng tiền mà đáng lẽ họ dùng để đi đâu đó hè này.

“Bố tao đang ở nhà đó,” cậu nói, chỉ qua đường về phía ngôi nhà đỏ của họ
nằm đối diện ngôi nhà vàng bỏ hoang cậu vừa vào.

“Vậy sao mày không gọi ổng đi?” Thằng bé ngồi thử lên xe đạp của
Markus;

xe ngả nghiêng và nó có vẻ cáu vì lốp xe không đủ căng.

“Bố ơi!” Markus gọi, nhưng tức thì nhận ra nghe nó giả tạo và gượng gạo
thế nào.

Hai thằng lớn tuổi hơn ré lên cười. Đứa nọ đã ngồi lên yên sau và Markus
thấy lốp cao su bắt đầu xoắn bung khỏi bánh xe.

“Tao nghĩ mày làm gì có bố,” thằng bé nói và nhổ xuống đất. Đi nào,
Herman, đạp đi!

“Tao đang cố đây, nhưng mày ghì tao lại.”

“Đâu nào, đâu có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.