NGƯỜI CON TRAI - Trang 126

Chỉ cần nhìn một cái Johnny đã dám chắc anh chàng đứng bên cửa sổ cần
kiếm thuốc. Cuộc lùng sục điên cuồng, thường trực. Cái ép buộc. Cuộc vật
vã.

“Làm ơn khép màn lại giùm đi, bồ?”

Người nọ nghe lời và căn phòng lại trở nên âm u dễ chịu.

“Cậu dùng thứ gì vậy, bồ?”

“Heroin.”

Heroin? Ở trung tâm này thiên hạ gọi là thuốc kích thích khi muốn nói
heroin. Phân, xì ke, ngựa hay bụi. Hay nhóc. Hay siêu nhóc khi người ta
muốn nói đến thứ thần dược mới có thể mua dưới Nybrua, từ một gã trông
như chú lùn trong Bạch Tuyết. Heroin là cái người ta gọi trong tù. Hay nếu
bọn họ là lính mới, tất nhiên. Mặc dù nếu là lính mới thứ thiệt, ta có thể
dùng những cụm từ như Trắng Tàu, Bùn Mexico hay bất kỳ từ vớ vẩn nào
khác nhặt được trong phim ảnh.

“Tớ có thể kiếm cho cậu heroin thứ tốt, rẻ. Cậu không phải ra ngoài đâu.”

Johnny thấy có gì đó diễn ra nơi dáng người trong bóng tối. Anh từng thấy
bọn nghiện tuyệt vọng thực sự chỉ cần nghe hứa hẹn có ma túy là đã phiêu
được rồi; anh biết các thử nghiệm đã ghi nhận, những thay đổi ở trung tâm
hưng phấn của não trong mấy giây trước khi người ta dùng ma túy. Với bốn
mươi phần trăm mức giá chênh lệch khi bán lại ma túy mua của Hovdingen
phòng 36, Johnny có thể mua cho mình ba bốn gói speed. Vậy thì thích hơn
là lại đi trộm đồ hàng xóm.

“Không, cảm ơn. Nếu anh muốn ngủ thì để tôi đi.”

Giọng nói từ cửa sổ nhỏ nhẹ trầm ấm đến mức Johnny không hiểu sao nó
xuyên qua được những tiếng tiệc tùng, la hét, nhạc, cãi cọ, và xe cộ thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.