NGƯỜI CON TRAI - Trang 127

trực ở Ila. Vậy ra gã ta muốn biết Johnny có sắp đi ngủ không, hả? Để gã
lục trong người anh. Biết đâu lại mò ra cái gói Johnny dán vào đùi.

“Tớ chẳng ngủ bao giờ, tớ chỉ nhắm mắt thôi. Cậu hiểu tớ chứ, bồ?”

Gã thanh niên gật. “Tôi ra ngoài đây.”

Khi cửa đã đóng lại sau lưng kẻ thù cùng phòng mới, Johnny Puma mò ra
khỏi giường. Chỉ cần hai phút là anh đã lục lọi xong tủ đồ của gã thanh niên
và giường tầng trên cùng. Không có gì. Không sao. Kẻ thù cùng phòng của
anh không thể nào non nớt như vẻ ngoài được; gã mang hết mọi thứ bên
mình.

Markus Engseth sợ chết khiếp.

“Giờ mày sợ rồi hả?” Thằng to con hơn trong hai đứa đứng chắn đường
nói.

Markus lắc đầu và nuốt ực.

“Phải rồi, mày sợ đến túa mồ hôi, đồ lợn béo. Ê, mày ngửi thấy không?”

“Nhìn kìa, nó sắp khóc tới nơi rồi,” thằng kia cười.

Chúng mười lăm tuổi, có lẽ mười sáu. Hay thậm chí mười bảy. Markus
không biết, cậu chỉ biết là chúng to con hơn và lớn tuổi hơn mình.

“Bọn tao chỉ muốn mượn thôi mà,” thằng to con hơn nói rồi chộp ghi đông
xe đạp của Markus. “Bọn tao sẽ trả lại cho.”

“Cuối cùng cũng trả thôi mà,” thằng kia lại cười.

Markus ngước nhìn lên cửa sổ mấy ngôi nhà trên phố vắng. Những mặt
kính tối om, đui mù. Thường thì cậu không thích người ta nhìn mình. Cậu
thích vô hình để lẻn qua cổng vườn tới tận ngôi nhà sơn vàng bỏ hoang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.