NGƯỜI CON TRAI - Trang 139

15

“Vậy hôm nay tôi giúp gì được quý ông?” Tor Janasson hỏi.

Đó là cách cậu vẫn nói với khách hàng. Tor hai mươi tuổi, tuổi trung bình
của khách hàng là hai mươi lăm còn hàng hóa trong tiệm thì chưa đến năm
tuổi.

Và đó là lý do mà theo ý Tor Jonasson thì hình thức xưng hô cổ lỗ như vậy
gây cười. Tuy nhiên, trông như khiếu hài của cậu không thẩm thấu được
vào đầu khách hàng - dù khó mà biết được vì anh ta kéo sụp mũ đến mức
gần cả gương mặt chìm trong bóng tối. Lời nói ló ra từ vùng đất âm u.

“Tôi cần một chiếc điện thoại di động không dò ra được người gọi.”

Một tên buôn ma túy. Tất nhiên rồi. Họ là kiểu khách hàng duy nhất hỏi
kiểu điện thoại như vậy.

“Trong iphone này ông có thể chặn chi tiết người gửi,” Tor nói và cầm cái
điện thoại trắng nơi một cái giá trong cửa tiệm nhỏ lên. “Số của ông sẽ
không hiển thị trên màn hình của người ông gọi. Trong số điện thoại trả
sau, cái này là số một.”

Khách hàng tiềm năng đổi tư thế. Chỉnh lại quai túi thể thao đỏ trên vai.
Tor quyết định sẽ không rời mắt khỏi anh ta cho đến khi anh ta rời tiệm.

“Không, tôi không cần điện thoại trả sau,” gã nói. “Tôi cần cái không dò
được. Ngay cả bởi nhà cung cấp.”

Hay cảnh sát, Tor Jonasson nghĩ. “Ông hẳn đang nghĩ đến điện thoại trả
trước. Như người ta dùng trong phim Đường dây tội phạm1,” cậu nói to.

“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.