NGƯỜI CON TRAI - Trang 149

phí, và hiểu đúng rằng làm chủ một gia sản đòi hỏi những nghĩa vụ cũng
nhiều như những đặc quyền nhận được vậy.

Sỏi trên lối xe chạy lạo xạo khi hai cha con chạy ra đường lớn còn bà ta
đứng trên mấy bậc thềm vẫy theo. Và nếu có ai bảo bà ta là toàn bộ cảnh
này trông như phim quảng cáo những năm 1950 thì bà sẽ cười, đồng tình và
rồi chẳng nghĩ ngợi gì. Vì Agnete Iversen sống cuộc đời bà ta muốn. Hằng
ngày bà ta chăm sóc cho hai người đàn ông của mình để đến lượt họ quản
lý tài sản vì lợi ích cao nhất của gia đình họ và xã hội - còn gì có thể hợp lý
hơn?

Từ radio trong bếp bà ta chỉ loáng thoáng nghe được phát thanh viên nói gì
đó về sự gia tăng đột ngột số vụ dùng ma túy quá liều dẫn đến tử vong ở
Oslo, sự gia tăng nạn mại dâm và một tù nhân vượt ngục đang tự do bên
ngoài hai ngày qua. Có quá nhiều điều khó chịu trong thế giới bên dưới bà.
Quá nhiều thứ bất ổn, nó thiếu sự cân bằng và trật tự ai cũng nên cố mà đạt
được. Và trong khi bà ta đứng đó trầm trồ sự hài hòa hoàn hảo của đời
mình - gia đình, cơ ngơi, hôm nay - bà ta mất một lúc mới nhận ra rằng
cổng phụ nơi hàng rào cao hai mét xén tỉa gọn gàng, chủ yếu để nhân viên
trong nhà dùng, đã mở.

Bà ta đưa tay lên che nắng chói mắt.

Thanh niên bước xuống lối đi hẹp lát đá trông như trạc tuổi cậu Iver con
nên điều đầu tiên bà ta nghĩ là có lẽ cậu ta là bạn của con mình. Bà ta vuốt
lại tạp dề cho thẳng thắn. Nhưng khi cậu ta tiến lại gần hơn, bà ta nhận ra
rằng có lẽ cậu ta lớn hơn con mình vài tuổi và đang mặc trang phục mà
không đời nào Iver hay bạn cậu mặc: một bộ vest nâu kẻ sọc, lỗi mốt với
đôi giày thể thao xanh. Cậu ta khoác túi thể thao đỏ bên vai và Agnete
Iversen tự hỏi phải chăng cậu ta bên chỗ Hội Nhân chứng Jehovah tới rồi
mới nhớ ra là bao giờ họ cũng đi hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.