NGƯỜI CON TRAI - Trang 150

Cậu ta cũng không trông như người chào hàng. Cậu ta đã tới dưới chân
thềm.

“Tôi giúp gì được cậu?” Bà ta sốt sắng hỏi.

“Đây có phải nơi gia đình Iversen sống không?”

“Đúng rồi. Nhưng nếu cậu muốn nói chuyện với Iver con hay chồng tôi thì
cậu vừa để lỡ họ rồi.” Bà ta chỉ qua vườn về phía đường.

Cậu thanh niên gật, đút tay trái vào túi thể thao lôi ra thứ gì đó. Cậu ta vừa
chĩa nó về Agnete vừa bước một bước ngắn sang trái. Agnete chưa bao giờ
trải qua cái gì như vậy, trong đời thực. Nhưng thị lực bà ta không có gì bất
ổn, chưa từng, cả nhà đều có thị lực hoàn hảo. Nên bà ta không nghi ngờ
mắt mình một giây nào, chỉ tợp không khí và tự động lùi lại một bước về
phía cửa mở sau lưng.

Đó là một khẩu súng ngắn.

Bà ta vừa tiếp tục đi thụt lùi vừa nhìn gã thanh niên, nhưng bà không nhìn
thấy mắt hắn đằng sau vũ khí.

Có một tiếng nổ, rồi bà ta cảm thấy như có người vừa đấm thật mạnh vào
ngực mình, bà ta cứ di chuyển, loạng choạng thụt lùi qua cửa, tê dại và
không còn kiểm soát được tay chân nhưng vẫn đi qua được hết hành lang;
bà ta vung hai tay ra cố lấy lại thăng bằng thì cảm thấy bàn tay mình va vào
bức hình treo trên tường. Bà ta không ngã cho đến khi đổ nhào qua cửa bếp
và chỉ vừa kịp nhận ra mình đập đầu vào quầy bếp thì đã lôi theo luôn lọ
hoa thủy tinh để trên đó. Nhưng khi bà ta nằm trên sàn đầu đè lên hộc dưới
cùng còn cổ cúi gập, nhìn xuống thân mình, bà ta thấy mấy bông hoa.
Những bông cúc trắng nằm giữa thủy tinh vỡ. Và cái gì trông như một đóa
hồng đỏ lớn dần trên tạp dề. Bà ta nhìn ra cửa trước. Thấy bóng gã thanh
niên bên ngoài, thấy hắn quay lại phía mấy cây phong bên lối đi lát đá. Rồi
hắn cúi xuống và mất hút. Và bà cầu Chúa là hắn đi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.