NGƯỜI CON TRAI - Trang 168

“... thì ta sẽ được tiếp cận thông tin nội bộ.”

“Tôi chưa từng buôn bán cổ phiếu mà tôi có thông tin, nhưng tôi vẫn vi
phạm nội quy. Nên họ xử chuyện đó ra trò.”

Kari gật. Họ len lỏi tới trung tâm thành phố và đường hầm Ibsen. “Rồi sao
nữa?”

“Tôi không đỏ đen nữa. Tôi cũng không làm phiền ai nữa.” Lại cái cười
buồn cam chịu ấy.

Kari nghĩ về dự tính của mình cho tối nay. Đến phòng tập thể dục. Ăn tối
với nhà chồng. Xem nhà ở Fagerborg. Và nghe thấy mình hỏi cái câu hẳn
phải bắt nguồn từ một phần khác, một phần vô thức, trong đầu: “Sao hung
thủ lại lấy vỏ đạn theo?”

“Mỗi vỏ đạn đều có số hiệu, nhưng hiếm khi nó dẫn ta đến hung thủ,”
Simon nói. “Có thể hắn sợ vỏ đạn sẽ có dấu tay hắn trên đó, nhưng tôi cho
rằng hung thủ này đã nghĩ đến điều đó rồi, hắn phải mang găng tay khi nạp
đạn vào súng.

Tôi nghĩ ta có thể kết luận rằng súng của gã khá mới đây, sản xuất trong ít
năm vừa qua.”

“Ồ?”

“Đã mười năm nay rồi các nhà sản xuất súng ngắn buộc phải khắc số hiệu
trên kim hỏa, thế nên nó sẽ lưu lại một thứ như kiểu dấu tay khi đụng vào
đầu vỏ đạn. Điều đó nghĩa là tất cả những gì ta cần để xác định chủ nhân là
một vỏ đạn rỗng và Phòng Đăng ký Vũ khí.”

Kari trề môi và chậm rãi gật. “OK, tôi hiểu điều đó. Điều tôi không hiểu là
sao hắn lại muốn vụ này trông như một vụ cướp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.