NGƯỜI CON TRAI - Trang 180

“Em không muốn là đủ.” Cô cúi xuống hôn lên trán ông. “Em mệt, em đi
nằm đây.”

“OK, nhưng nó tốn bao nhiêu... ?”

Cô đi rồi.

Simon nhìn theo cô. Rồi ông tắt máy tính và lấy điện thoại ra. Rê dọc danh
bạ. Bạn bè cũ. Kẻ thù xưa. Một số có ích, hầu hết thì không. Ông bấm số
của một kẻ thuộc loại sau. Kẻ thù. Nhưng có ích.

Fredrik Ansgar ngạc nhiên khi nghe từ ông như Simon đã biết trước, nhưng
giả vờ vui vẻ và đồng ý gặp; hắn thậm chí còn không vờ bận rộn. Gọi xong,
Simon ngồi trong bóng tối, nhìn chằm chằm điện thoại. Nghĩ về giấc mơ
của mình. Thị lực của ông. Ông sẵn sàng nhường đôi mắt cho cô. Rồi ông
nhận ra cái mình đang nhìn trên điện thoại. Đó là hình dấu giày trong luống
hoa hồng.

“Đồ ăn ngon đấy,” Johnny nói, mau miệng. “Cậu không định ăn gì à?”

Người thanh niên mỉm cười lắc đầu.

Johnny nhìn quanh. Nhà ăn là phòng có bếp ăn thông, quầy phục vụ, một
khu vực tự chọn và các bàn đều đã có người. Nhà ăn thường đóng cửa sau
giờ ăn trưa, nhưng từ khi Hội quán, quán cà phê của Bymisjonen dành cho
dân nghiện ma túy ở Skippergata, được sửa sang lại, họ đã tăng giờ mở cửa
nên không phải ai ở đây cũng là người của trung tâm. Nhưng hầu hết đều
đã trọ ở đây lúc này hay lúc khác, nên Johnny nhận ra mọi gương mặt.

Anh nhấp một ngụm cà phê nữa và nhìn mấy tên nghiện cau có. Chuyện đó
là bình thường, thường trực hoang tưởng và rình rập, đầu kêu o o; chỗ này
giống như một vũng nước trên hoang mạc mà thiên hạ thay phiên nhau là
con mồi và kẻ rình mồi. Trừ chàng trai. Anh ta trông thư thái. Cho đến lúc
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.