NGƯỜI CON TRAI - Trang 214

“Gì thế?” Else hỏi.

“Anh không biết,” Simon nói rồi mở khóa cửa. “Phiền em pha ít cà phê
nhé?

Anh quay lại với em ngay.”

Simon bỏ cô đó rồi băng qua đường. Ông biết chiếc xe không thuộc về
hàng xóm nào cả. Hay một ai sống gần đó. Ở Oslo xe limousine chủ yếu
gắn liền với đại sứ quán, hoàng gia hay bộ trưởng. Ông biết chỉ có một
người nữa chạy nó, với cửa kính màu, chỗ duỗi chân rộng rãi và tài xế
riêng. Một tài xế vừa xuống xe và đang giữ cửa vào sau xe cho Simon.

Simon cúi xuống, nhưng vẫn đứng ngoài. Người đàn ông nhỏ con ngồi
trong có cái mũi nhọn trên khuôn mặt tròn xoe, hồng hào của kiểu người
được mô tả là “vui tính”. Áo blazer xanh dương có nút vàng óng - kiểu ưa
thích của dân ngân hàng Na Uy những năm 1980, chủ tàu và dân hát jazz -
vẫn khiến Simon thắc mắc phải chăng nó là hiện thân của giấc mơ thuyền
trưởng đã ăn sâu trong nam giới Na Uy.

“Xin chào chánh thanh tra Kefas,” người đàn ông nhỏ thó nói giọng vui vẻ,
tươi cười.

“Mày đang làm gì trên phố nhà tao, Nestor? Ở đây chẳng ai muốn mua thứ
rác rưởi của mày cả.”

“Nào nào. Luôn là người chống tội phạm ngoan cường, hả?”

“Cho tao một lý do bắt mày đi rồi tao sẽ bắt.”

“Trừ phi giúp người hoạn nạn là trái luật, nếu không thì tôi không nghĩ điều
đó cần thiết. Sao ông không vào xe để ta nói chuyện được yên ổn, Kefas?”

“Tao thấy chẳng có lý do gì tao lại muốn làm vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.