NGƯỜI CON TRAI - Trang 243

“Tôi làm việc tại Trung tâm Ila đã bảy năm nay. Và khi anh nói là giọng
không hề đổi. .”

“Thì sao?”

“Tôi cam đoan đó vẫn chính là đứa bé ấy.”

Stig gật. Anh không nói gì, không cố đưa ra lời giải thích hay bình luận.
Anh chỉ gật. Cô thích điều đó.

“Cô biết mấy đám mây đó nghĩa là gì không?” cuối cùng anh hỏi và đứng
lên.

“Là trời sắp mưa và đã đến lúc ta về nhà?”

“Không,” anh nói. “Là ta phải ra bơi ngay để còn hơ nắng cho kịp khô.”

“Vô cảm,” 1 Martha nói. Cô nằm ngửa, nhìn trời; trong miệng cô vẫn còn
vị nước mặn và cô cảm nhận được những viên đá nóng rực bên dưới người
mình và hơi ấm thấm qua đồ lót ướt. “Nó nghĩa là tôi đã không còn biết
quan tâm.

Trong lĩnh vực chăm sóc ở Na Uy điều đó khó chấp nhận đến mức thậm chí
chúng ta còn không có từ tiếng Na Uy cho nó.”

Anh không đáp. Mà chuyện đó thì tốt thôi, không hẳn cô đang nói với anh,
anh chỉ là cái cớ để ý nghĩ thành lời.

“Tôi nghĩ đó là một cách tự bảo vệ mình, đứng ngoài khi mọi chuyện trở
nên quá sức. Cũng có thể cái giếng đã khô cạn, có lẽ tôi đã hết sạch tình
thương.”

Cô ngẫm nghĩ. “Không, điều đó không đúng. Tôi có nhiều.. chỉ là không...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.