NGƯỜI CON TRAI - Trang 264

Dáng đứng hệt nhau, gần như làm dáng, nụ cười tự tin, cách họ chiếm
không gian, như ba người bạn - đều là những nhân vật chủ chốt - thong thả
vạch ra lãnh thổ của mỗi người. Ngang hàng, cô nghĩ.

Cô đi qua phòng bếp. Stig đang đứng xoay lưng về phía cô, cúi tới tủ lạnh.

“Anh có tìm thấy cà phê gì không?” cô hỏi.

Anh quay lại, lẹ làng giật mẩu giấy nhớ vàng nơi cửa tủ lạnh nhét vào túi
quần.

“Có,” anh nói và mở tủ chén bên trên chậu rửa. Anh đổ cà phê, cho nước
vào bình pha cà phê và bật nút bằng những động tác nhanh nhẹn, quen
thuộc. Anh cởi áo khoác vắt trên lưng một cái ghế trong bếp. Không phải
ghế gần anh nhất, mà cái gần cửa sổ nhất. Ghế của anh.

“Anh từng sống ở đây,” Cô nói.

Anh gật.

“Anh trông giống mẹ thật.”

Anh toét miệng cười. “Mọi người từng nói vậy.”

“Từng nói?”

“Bố mẹ tôi không còn nữa.”

“Anh có nhớ họ không?”

Cô tức thì thấy được điều đó trên mặt anh. Cái cách mà câu hỏi đơn giản,
gần như bình thường này chạm trúng anh như miếng bần nhét vào chỗ hở
anh đã quên bịt kín. Anh chớp chớp và há miệng rồi ngậm lại, như thể nỗi
đau bất ngờ và thình lình đến mức anh không nói được nữa. Anh gật rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.