NGƯỜI CON TRAI - Trang 265

quay qua máy pha cà phê, chỉnh lại cái ấm như thể nó chưa ngay ngắn trên
mặt lò điện.

“Bố anh trong mấy tấm hình đó trông rất gia trưởng.”

“Đúng là vậy.”

“Theo kiểu tích cực?”

Anh quay qua cô. “Phải, theo kiểu tích cực. Ông quan tâm đến mẹ con tôi.”

Cô gật. Cô nghĩ về cha mẹ mình, ngước hẳn.

“Mà anh thì cần được quan tâm?”

“Phải.” Anh nhoẻn cười. “Tôi cần được quan tâm.”

“Gì thế? Anh đang nghĩ về điều gì đó.”

Anh nhún vai.

“Là gì vậy?” Cô hỏi lại.

“Ồ, tôi thấy cô nhìn tấm ván trượt tuyết gãy.”

“Nó thì sao?”

Anh lơ đãng nhìn cà phê bắt đầu nhỏ tí tách vào bình. “Mỗi kỳ lễ Phục sinh
chúng tôi vẫn lên thăm ông trên Lesjaskog. Ở đó có một ngọn đồi trượt
tuyết mà cha tôi giữ kỷ lục. Trước đó ông tôi từng giữ kỷ lục. Tôi mười lăm
tuổi và đã tập cả mùa đông để lập kỷ lục mới. Có điều năm ấy lễ Phục sinh
đến muộn, ôn hòa, và khi chúng tôi lên nhà ông thì hầu như đã không còn
tuyết ở chân đồi, nắng chói, cành cây và tảng đá chìa ra lởm chởm. Dù vậy
tôi vẫn phải thử.”

Anh liếc nhanh về Martha, cô gật đầu khuyến khích anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.