NGƯỜI CON TRAI - Trang 266

“Bố biết tôi muốn thử biết chừng nào, nhưng ông can tôi, chuyện đó quá
nguy hiểm. Nên tôi chỉ gật và thuyết phục được một thằng bé ở trang trại
bên cạnh làm chứng cho tôi và đo độ dài. Nó giúp tôi rải thêm tuyết ở khu
vực tôi định đáp xuống, thế rồi tôi chạy lên đỉnh đồi, mang ván trượt mà bố
tôi thừa hưởng từ ông nội, và xuất phát. Ngọn đồi trơn không thể tin được,
nhưng tôi xuất phát tốt. Thực sự thì quá tốt. Tôi cứ bay, tôi cảm thấy như
con đại bàng, tôi chẳng cần biết gì nữa cả vì nó đây rồi, chính là nó, không
gì có thể lớn lao hơn chuyện này.” Martha thấy mắt anh sáng lên. “Tôi đáp
xuống, xa hơn chỗ chúng tôi đã rải tuyết xấp xỉ bốn mét. Ván trượt tuyết
cắm vào bùn đặc và một tảng đá sắc nhọn chẻ đôi ván trượt bên phải như
cắt dọc trái chuối.”

“Rồi chuyện gì xảy ra với anh?”

“Tôi nhào xuống tuyết. Tôi cày một đường xuống bùn tuyết rồi bay qua
luôn.”

Martha kinh hãi để tay lên xương đòn. “Trời đất. Anh có bị thương
không?”

“Bầm tím. Tôi ướt sũng. Nhưng không bị gãy gì. Mà dù có bị, có lẽ tôi
cũng không nhận ra vì tôi chỉ nghĩ đến một chuyện, bố sẽ nói sao? Tôi đã
làm điều ông cấm. Tôi còn làm hỏng ván trượt tuyết của ông.”

“Thế rồi bố anh nói sao?”

“Ông không nói gì nhiều, ông chỉ hỏi tôi nghĩ hình phạt thích đáng sẽ là
gì.”

“Rồi anh nói sao?”

“Tôi nói ông cứ cấm túc tôi ba ngày. Nhưng ông nói vì đang lễ Phục sinh,
hai ngày là đủ. Khi bố mất rồi, mẹ kể là khi tôi bị cấm túc, ông bảo thằng
bé ở trang trại chỉ cho xem chỗ tôi đáp xuống và bắt nó kể đi kể lại ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.