NGƯỜI CON TRAI - Trang 279

25

M arkus đã tắt đèn trong phòng ngủ. Theo dõi người khác khi biết họ không
nhìn thấy ta là một cảm giác kỳ lạ. Dù là vậy, một cú choáng như điện giật
lan khắp người cậu mỗi khi Người Con Trai nhìn ra cửa sổ thẳng vào ống
nhòm của Markus. Gần như thể anh biết có kẻ đang nhìn trộm. Lúc này
Người Con Trai đang ở trong phòng ngủ của cha mẹ, anh ngồi trên rương
đựng chăn màu hồng mà Markus biết không có gì ngoài vài tấm chăn lông
và tấm trải. Căn phòng không giăng rèm thắp một ngọn đèn trần có bốn
bóng nên dễ thấy bên trong. Và vì ngôi nhà vàng nằm ở tầm thấp hơn nhà
của Markus, cậu lại đang ngồi ở tầng trên của cái giường tầng mà cậu đã
kéo lại gần cửa sổ, cậu có thể thấy được Người Con Trai đang làm gì. Mà
không có gì nhiều; anh đã ngồi đó một lúc lâu, tai nghe cắm vào điện thoại,
nghe gì đó. Hẳn đó là một bản nhạc hay vì cứ ba phút anh lại bấm điện
thoại lần nữa như thể nghe thế nào cũng vẫn chưa đủ. Và mỗi lần đến đúng
một chỗ đó anh lại mỉm cười, dù có lẽ anh cảm thấy hơi buồn vì cô gái đó.
Họ đã hôn nhau, thế rồi cô ùa chạy đi thật nhanh.

Tội nghiệp anh chàng. Markus phân vân không biết có nên qua gõ cửa. Hỏi
Người Con Trai xem anh có muốn qua nhà họ ăn tối không. Có lẽ mẹ cậu
sẽ nghĩ chuyện đó tử tế. Nhưng Người Con Trai trông buồn, nên ắt anh
không muốn bầu bạn. Bao giờ cũng còn ngày mai mà. Markus sẽ dậy sớm,
qua bấm chuông cửa, mang cho anh vài lát bánh mì nóng. Phải, đó là điều
cậu sẽ làm.

Markus ngáp. Và trong đầu cậu cũng đang chơi một bản nhạc. À không,
không hẳn là bản nhạc, nó chỉ là một câu. Nhưng nó cứ quay đi quay lại
trong đầu cậu.

Từ khi thằng du côn ở Tasen hỏi Người Con Trai có phải anh là có Markus
không. “Có lẽ vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.