NGƯỜI CON TRAI - Trang 321

quáng vì tình yêu đến mức bắt đầu cân nhắc đúng sai, cố đặt ra một luân lý
mới cho phù hợp với chứng bệnh tuyệt vời này? Hay có phải cô ta - giống
như Martha - chỉ nhận ra khi đã lụy quá mức rồi? Trong giờ ăn sáng Martha
đã quay lại phòng 323. Cô kiểm tra đôi giày thể thao lần nữa. Nó có mùi
thuốc tẩy. Ai lại đi giặt đế giày thể thao gần như mới toanh trừ khi có gì
phải che đậy? Và sao cô lại ngập tràn thất vọng đến nỗi phải lên gác mái?
Lạy Chúa, cô thậm chí còn không muốn có anh.

Cô nhìn đăm đăm lên xà nhà.

Nhưng cô sẽ không làm cái người đàn bà đã chết làm: tố giác anh. Cô
không thể. Hẳn phải có một lý do, cái gì đó cô không biết. Anh không như
vậy. Trong công việc của mình cô đã nghe rất nhiều dối trá, bào chữa và đủ
kiểu sự thật đến mức cuối cùng cô không còn tin bất cứ cái tên nào mà
thiên hạ tự xưng. Nhưng cô biết một điều: Stig không phải sát thủ máu
lạnh.

Cô biết điều đó vì cô đang yêu.

Martha vùi mặt trong hai bàn tay. Cảm thấy nước mắt dâng lên. Ngồi đó,
im lìm run rẩy. Anh đã muốn hôn cô. Cô đã muốn hôn anh. Vẫn muốn hôn
anh. Ở

đây, lúc này, mãi mãi! Buông trôi trong đại dương cảm xúc bao la, ấm áp,
tuyệt vời đó. Nhận lấy liều thuốc, đầu hàng, ấn ống bơm xuống, cảm thấy
lâng lâng, thấy khoan khoái và đáng nguyền rủa.

Cô nghe thấy tiếng thút thít. Và cảm thấy lông tay dựng lên. Nhìn chằm
chằm bộ đàm. Tiếng thút thít dịu dàng của trẻ sơ sinh.

Cô muốn tắt bộ đàm, nhưng không tắt. Lần này tiếng khóc nghe khác. Như
thể đứa bé sợ hãi và đang gọi cô. Nhưng vẫn là đứa bé đó, luôn là một đứa.
Đứa trẻ của cô. Đứa lưu lạc. Bị chết trong chân không, giữa hư vô, cố tìm
đường về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.