NGƯỜI CON TRAI - Trang 538

Cô cảm thấy tim căng đầy trong lồng ngực và phải nén những tiếng thổn
thức dâng lên trong cổ. Có lẽ đó chỉ là nắng sớm xiên ngang lên bộ com lê
xám nhạt, nhưng trông anh như đang phát sáng.

“Cảm ơn anh,” cô thì thầm. “Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”

Cô soi mình trong gương chiếu hậu, lau khô nước mắt và vuốt lại khăn
choàng. Rồi cô vẫy. Và anh vẫy lại.

Thế rồi khi anh đi lên đồi đến chỗ cô đang đỗ xe, cô chợt nghĩ: chuyện đó
tuyệt vời đến không tin nổi. Rằng thực ra cô đang nhìn thấy một ảo ảnh,
một bóng ma, rằng anh đã chết, bị bắn, rằng ngay lúc này anh đang bị treo
trên ngọn hải đăng, bị đóng đinh vào cây thập ác và cô đang nhìn linh hồn
anh.

Anh hết sức cNn thận ngồi vào xe rồi tháo kính râm. Anh nhợt nhạt. Và
nhìn đôi mắt đỏ hoe thì cô biết anh đã khóc. Rồi anh choàng hai tay ôm lấy
cô kéo lại gần. Mới đầu cô nghĩ có lẽ mình đang run bần bật, rồi mới nhận
ra người đang run là anh.

“Mọi chuyện... ?”

“Ổn,” anh nói mà không buông cô ra. “Mọi chuyện ổn cả rồi.”

Họ ngồi im không nói gì, ôm nhau thật chặt như thể người này chỉ có điểm
cố định là người kia. Cô muốn hỏi, nhưng không phải lúc này. Rồi sẽ còn
rất nhiều thời gian cho chuyện đó.

“Giờ thế nào?” Cô thì thầm.

“Giờ thì,” anh nói, nhẹ nhàng buông cô ra rồi ngồi thẳng người lên, khẽ rên
một tiếng. “Giờ thì bắt đầu rồi. À mà va li nặng đấy.” Anh hất hàm ra ghế
sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.