NGƯỜI CON TRAI - Trang 95

Harnes thấy có chút đồng cảm với tay quản giáo đang lần ngón trỏ lên môi
trên rịn mồ hôi. Hắn luôn cảm thông với những người yếu thế. Hắn dễ dàng
hình dung được mình ở trong tình cảnh của họ.

“Đến tận chốt khóa. Nhưng không thể có nguy cơ là ông ta qua được bảo
vệ dù có ra tới bên ngoài. Phòng bảo vệ có kính chống đạn và lỗ châu mai
và...”

“Cảm ơn đã cho tôi biết, nhưng gần như là tôi đã thiết kế ra nhà tù này mà,
Goldsrud. Tôi cho rằng anh có chút mủi lòng với cái gã mà bấy lâu anh đã
thân thiết này. Tôi sẽ không nói gì thêm cho đến khi đọc xong báo cáo,
nhưng toàn bộ ca trực các anh nên chuẩn bị tinh thần cho vài câu hỏi riết
ráng. Còn về Johannes, ta không thể nhẹ tay với lão; ta có một đám khách
hàng sẽ khai thác từng dấu hiệu yếu kém của ta. Rõ chưa?”

“Rõ.”

Điện thoại reo.

“Giải tán,” Franck nói, nhấc ống nghe.

Harnes chờ thấy một cái giơ tay chào nữa, một đằng sau quay và bước đều,
nhưng Goldsrud rời phòng theo lối dân sự. Tay luật sư nhìn anh ta, nhưng
giật nảy mình khi Arild Franck gào lên: “Anh nói ‘biến mất rồi’ nghĩa là
thế quái nào hả?”

Franck nhìn chằm chằm chiếc giường đã xếp dọn gọn gàng trong xà lim
317.

Trước giường là đôi xăng đan. Trên tủ kê đầu giường có cuốn Kinh Thánh,
trên bàn là ống tiêm dùng một lần vẫn còn trong bọc ni lông còn trên ghế là
chiếc sơ mi trắng. Tất cả chỉ có vậy. Dù vậy, tên quản giáo sau lưng Franck
vẫn nêu ra điều đã sờ sờ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.