NGƯỜI CON TRAI - Trang 97

“Mẹ kiếp ông biết rõ là không mà.”

“Vậy thì chắc cậu ta trốn thoát rồi.”

Franck cúi xuống, thộp cổ áo sơ mi ông già kéo về phía mình.

“Đừng có mà hí hửng, Johannes. Tao biết bảo vệ bên ngoài chưa thấy gì
nên hắn phải trong này thôi. Và nếu mày không nói tao nghe hắn ở đâu,
mày có thể vẫy chào tạm biệt vụ điều trị ung thư đi được rồi.” Franck thấy
vẻ sửng sốt trên mặt ông già. “Ồ, mày quên chuyện bảo mật giữa bác sĩ,
bệnh nhân đi, tao có tai mắt khắp nơi. Rồi giờ sao?” Hắn buông Johannes
ra, đầu ông đổ vật xuống gối.

Ông già vuốt lại mái tóc ngày một thưa và gập hai tay sau đầu. Ông hắng
giọng. “Ông biết gì không, ông giám thị? Tôi nghĩ tôi đã sống đủ lâu rồi.
Chẳng có ai chờ tôi bên ngoài. Còn tội lỗi của tôi đã được tha thứ, nên đáng
lẽ lần đầu tiên tôi nghĩ mình có cơ hội lên đó. Có lẽ tôi cũng nên chộp lấy
khi còn cơ hội.

Ông nghĩ sao?”

Arild Franck nghiến răng chặt đến mức có cảm giác như mấy chỗ trám
trong răng sắp vỡ đến nơi.

“Cái tao nghĩ sẽ xảy ra, Johannes, là mày nhận ra mày không được tha thứ
một tội nào cả. Vì trong đây tao là Chúa và tao có thể bảo đảm cho mày
một cái chết từ từ đau đớn vì ung thư. Tao sẽ bảo đảm là mày nằm trong xà
lim của mày, bị ung thư ăn dần ăn mòn mà chỉ thoáng thấy thuốc giảm đau
thôi cũng không thể. Mà mày cũng không phải là đứa đầu tiên, để tao cho
mày biết.”

“Thà vậy còn hơn là địa ngục nào ông sẽ xuống, ông giám thị ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.