NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 148

– Lựu đạn phun khói ì xèo sao mày không bỏ chạy. Bộ không sợ chết

hả?

Câu trả lời của thằng kia còn cô hồn và lọc lõi hơn:

– Ngu như bò! Lựu đạn mà nổ, mày đứng gần chết trước chứ không phải

tao. Nó không nổ mày mới đứng đó được chứ nổ thì trời xúi, ông già mày
cũng không dám, đừng nói chi mày. Trò con nít của tụi bay cũng đòi hù ông
nội bay sao?

Túi vàng, tiền trên vai trở nên nặng như đá tảng, tên cướp cạn chửi thề:
– Mày ngon, mày tin là tụi tao sắp giết mày không?

Thằng kia nhếch mép:
– Tin cái mốc, trước đó tao đã bắn nát sọ mày rồi!
Vừa nói, hắn vừa hất chiếc áo paltô để lộ một khẩu colt “đui” đang

ghếch nòng trên tay phải… Mặt xanh như đít nhái, tên cướp cạn líu ríu thả
túi hàng xuống đất:

– Đại ca cho em biết quý danh?
Thằng kia hất mặt:
– Năm Vĩnh. Bộ mày thối tai hay sao mà không nghe?

Ngôi thứ được đổi ngay sau đó. Hai tên lính chắp tay lạy như tế sao:
– Anh Năm tha tội. Tụi em mới hành quân trên Plei-cần về. Đang nhậu

mà vã quá, không đủ tiền trả nên mới liều mạng.

Năm Vĩnh gạt đi:

– Đây là đất của tao, không thằng nào được phá đám. Để tiền, vàng lại

hết. Còn ăn nhậu, chơi bời tối nay, ngày mai, tụi bây có bi nhiêu thằng, tao
lo tất!

Kiểu hành xử vừa lì lợm, bạt mạng, vừa tỏ ra đàn anh kèm theo tiền bạc

tuôn ra bao bè như suối đã giúp Năm Vĩnh lấy lòng, thần phục được không
ít tên đầu trâu mặt ngựa trong các sắc lính miền Trung và Cao Nguyên.
Giống như Vĩnh, tất cả những tên này đều mang hai, ba án truy nã nên đứa
nào cũng hung hãn, sẵn sàng lao vào chỗ chết, miễn có tiền. Một lần, đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.