NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 164

Trong khi Điền Khắc Kim đang bị truy nã ráo riết thì tại những quầy

sách ở đường Đặng Thị Nhu, quận 1 lại có kẻ táo gan xuất hiện xưng danh
hắn. Ông ta đi tất cả quầy sách, gom hết những cuốn “Bố già” của Mario
Puzzo mà không hề trả tiền. Nghe xưng Điền Khắc Kim, các chủ quầy sách
thất kinh, vội đi báo công an. Bị bắt, gã điên này sửng cồ:

– Để xem Điền Khắc Kim với bố già Victor Don Carléon ai bảnh hơn ai.

Nó ngon, tôi thách nó đấu súng.

Không thể nhốt một gã điên, công an đành phải cho xe chở hắn về chỗ

cũ. Được thả, hắn phản đối quyết liệt:

– Sao không bắt tôi?
Người ta bảo:

– Ông có tội gì mà bắt?
Hắn tỉnh queo:
– Sao không? Điền Khắc Kim là tôi, kẻ cướp, hiếp, bắn lòi ruột cả chục

thằng Mỹ, sao không có tội?

Tiếng tăm đen đúa lẫy lừng là thế nhưng đoạn cuối cuộc đời ngang dọc,

Điền Khắc Kim đã tự biến mình thành một tên lưu manh mạt hạng. Không
còn những vụ đột nhập xuất quỉ nhập thần, không còn các phi vụ rượt đuổi
và đấu súng dữ dội, cũng không vấn vương mùi thuốc pháo đớn đau hay vị
ngọt mát lãng mạn của ly sương sâm bên bến tàu vất vả, cái còn lại của hắn
chỉ là những vụ trộm cắp, cướp giật vặt vãnh của một tên hạ lưu bần tiện.
Lần cuối cùng, hắn bị dân phòng phường 12, quận 8, thành phố Hồ Chí
Minh tóm cổ trong đêm khi đang tẩu tán một chiếc xe đạp và mớ quần áo
cũ do một đàn em là Lê Văn Thanh trộm được ở một căn nhà bên cầu Rạch
Ông, quận 8. Lúc đó là tháng 4.1985. Khi chị Dung dẫn ba đứa con, đứa
lớn 15 tuổi, đứa nhỏ mới lên 3 vào trại giam thăm nuôi, Điền Khắc Kim đã
ngượng ngùng cúi mặt. Và khóc. Hắn biết thời làm gió làm mưa đã hết. Cái
tên Điền Khắc Kim đã vĩnh viễn không còn ám ảnh hay khuấy động được
ai nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.