NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 176

Ngày “hạ sơn”, mọi môn học Lê Văn Tuệ đều xuất sắc hơn hẳn Quốc

Anh nhưng đành chào thua bạn đồng môn cái món đi xe 67 một lèo với tốc
độ cao hết 200 mét đường ray mà không hề trật bánh. Khoản này, Tuệ
không làm nổi.

Kết quả là 13 cây vàng mà Tuệ mang theo đã chuyển sang túi ông thầy.

Sau đó, hai trò một thầy, đường ai nấy đi. Giang hồ là thế, quan hệ duy nhất
chỉ một chữ tiền, mọi khái niệm lễ nghĩa, tình cảm chỉ là mơ hồ và xa xỉ.

Trở lại bãi đá Saphre, lang thang tìm đỏ con mắt suốt một tuần vẫn

không lần ra tông tích sáu “thằng em” Nông Cống là Phúc, Hiền, Ngọc,
Thảo, Thắng, Hùng, Lê Văn Tuệ đành “dặt dẹo” (xin đểu) ít tiền rồi tìm
đường về quê. Trong thâm tâm, thời điểm đó Tuệ cũng không mong gì
chuyện gắn bó với kiếp giang hồ.

Ba năm sau đó, những kiến thức giang hồ tưởng chừng như rơi rụng hết

khi Lê Văn Tuệ cứ suốt ngày rị mọ với nghề khoan giếng để kiếm cơm.
Lúc này, nghề khoan giếng đang vào cầu, tay nghề cũng khá nên từ Lăng
Cô vào đến tận Chu Lai rồi lên Quế Sơn, ở đâu Tuệ cũng có mối mang săn
đón. Ngoài cơm rượu đãi đằng, một ngày lao động cật lực cũng giúp Tuệ
đút túi vài ba chỉ vàng không mấy khó.

• • •

Tình cờ, trong một lần nghỉ lại tại khách sạn Tam Kỳ, Tuệ gặp lại Quốc

Anh. Kéo bạn vào quán, gọi rượu Tây uống say túy lúy, Quốc Anh mở
samsonite và khoe với bạn những bó tiền đô. Hắn bảo:

– Nếu theo tao, chỉ cần ba tháng, mày thừa sức kiếm gấp đôi số này.
Tuệ hỏi:

– Làm gì?
Quốc Anh đáp:
– Sang K (Campuchia), đi cướp đá quí dọc đường biên giới Thái Lan -

Campuchia ở Pailin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.