NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 178

Tuệ và Chung đành lộn xuống Pursat cướp hàng lậu. Dặt dẹo nghề này
không khá, phải mang vác nặng, đụng độ nhiều mà chẳng kiếm được bao
nhiêu, hai tên đâm nản. Chúng quay về Nam Vang, nhờ một tên giang hồ
gốc Kiên Giang tiến cử vào làm bảo kê cho một nhà hàng của người Việt ở
khu cầu hai tầng. Làm được 1 tháng 17 ngày, Tuệ thấy nhục quá, vì thực
chất, chúng đang tự biến mình thành những tên ma cô mạt hạng, ăn chặn,
bớt xén mớ tiền còm cõi của các cô gái làm tiền. Hắn gọi chủ quán đến,
bảo:

– Ăn tiền của gái chướng lắm, tôi có ăn thì phải ăn tiền của chủ. Đưa

đây một mớ để tôi về quê!

Khi nói câu này, mặt Tuệ đằng đằng sát khí, như thể sắp sửa đốt nhà.

Hoảng quá, chủ quán đành lòi ra một cục tiền để tống tiễn Tuệ đi. Chung
không chịu về, bằng lòng ở lại Nam Vang làm nghề chăn gái.

Ngày 2.9.1995, Tuệ về đến Đà Nẵng. Lẽ ra, đoạn giang hồ đã chấm dứt

nhưng vì trong túi chẳng còn một đồng nên Tuệ không thể. Năn nỉ thế nào,
tên lơ xe đò cũng không chịu cho Tuệ đi nhờ xe về Tiên Phước, tiền trả sau.
Tuệ thấy nhục quá bèn thề độc:

– Phải kiếm đủ 100 cây vàng, sau đó quay lại tìm tên lơ xe, đãi nó một

trận và đánh nó một trận, rồi rửa tay gác kiếm.

Nói là làm, Tuệ gọi xe ôm tiến thẳng lên bãi Trà Văn. Như con thú

hoang, hắn lao vào cướp lán, bãi như điên để nhanh chóng kiếm cho đủ 100
cây vàng. Gặp máng cướp máng, gặp bãi bật bãi, máng bãi không ăn thua
thì cướp của dân buôn. Khi kẹt quá, hắn cướp luôn cả đồ nghề của thợ, làm
vàng giả và… bán.

Trong túi hắn, đã có lúc rủng rỉnh một lúc mấy trăm cây vàng.
Không gì đáng ngờ bằng lời thề của thằng nghiện. Có tiền, Tuệ lại ăn, lại

hút, lại quên mất ý niệm hoàn lương.

Chẳng bao lâu sau, hắn nổi tiếng như cồn, ân oán đầy rẫy rắc khắp vùng

vàng rộng lớn và liên tục bị cả công an lẫn giang hồ truy đuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.