NGƯỜI CỦA GIANG HỒ - Trang 94

Bastos xanh gắn chặt ngón tay vàng
Mái tóc bồng rối loạn nét hồn hoang

… Hè đại lộ Paso dồn dập overnight
Lê gót giày nghiến trầy lưng phố xá…

Thấy nhà văn này có vẻ “khoái giang hồ”, tả mình khá đúng, Đại Cathay

ra chiều… cảm động. Để “lấy le”, tỏ ra ta đây “biết chơi”, Đại Cathay
thường nèo kéo, rủ rê, bao Duyên Anh ăn nhậu, hút sách trước mặt đàn em
tỏ vẻ ta đây hào phóng và biết quí trọng những người “làm nghệ thuật”.
Duyên Anh tán dương Đại Cathay:

– Anh mã thượng như một nhân vật bước ra từ trang sách của Francoise

Sagan.

Đại Cathay nở phồng cánh mũi, dù chẳng hiểu mô tê gì cả. Lúc về, Đại

Cathay quay sang hỏi Lâm Chín ngón:

– Sagan là… ông nào vậy?
Biết đàn anh “bé cái lầm” Lâm Chín ngón vẫn không dám cười, cố tìm

cách giải thích cho Đại Cathay hiểu, rằng không phải là “ông” mà là bà
Sagan (!) - nhà văn ưa viết về đề tài bụi đời của Pháp, từng đoạt giải Nobel
văn học. Nghe xong, Đại Cathay lấp liếm:

– Ông hay bà gì cũng xong, miễn chịu chơi là được. Phải có bả ở đây,

tao kêu bà đi nhảy đầm. Viết được về giang hồ, muốn giải gì tao cũng
chiều!

Tất nhiên, bà Sagan thì chẳng muốn nhưng Duyên Anh thì có. Sau một

thời gian nằm hút chung với Đại Cathay, nhà văn khoái chuyện đập lộn này
đã cho ra đời tiểu thuyết “Điệu ru nước mắt” với nhân vật chính lấy từ
nguyên mẫu con người và tên Đại. Đọc xong cuốn sách, Đại Cathay bỗng
dưng nổi cáu, hắn gầm lên:

– Thằng cha nhà văn này cà chớn, muốn chơi xỏ tao, viết bậy viết bạ.

Tao làm đếch gì mà phải lụy đàn bà đến nỗi chết khô cả xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.