NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 342

CHƯƠNG

19

ÁNH TRĂNG

Sau trận ốm, Birkin du ngoạn miền bắc nước Pháp trong một khoảng thời

gian khá dài. Anh không viết thư, nên không một ai nghe đuợc chút thông
tin gì về anh. Ursula, còn lại một mình, cảm giác nhu mọi thứ đang trôi đi,
tuột khỏi tầm với. Không còn niềm hy vọng, cô như viên sỏi nhỏ bé lặng im
trong hư vô, ngập tràn bão giông. Chỉ mình cô là thực, cô như hòn cuội im
lìm dưới đáy nước cuồn cuộn trên đầu. Tất cả đều vô nghĩa. Cô trở thành
một kẻ thờ ơ, dửng dưng, cô đơn làm bạn với chính mình.

Giờ đây tất cả đã hết, chỉ còn lại cảm giác khinh bỉ, chịu đựng sự thờ ơ

lạnh nhạt. Thế giới trôi đi trong màu sắc nhạt nhẽo xám xịt của vô nghĩa, cô
không tiếp xúc với bất kỳ ai, xuất hiện ở, bất cứ nơi đâu. Cô trở nên xem
thường và ghét cay ghét đắng những phô trương khoe khoang. Từ sâu thẳm
trong trái tim cô, sâu thẳm trong tâm hồn cô, cảm giác chán ngát căm hận
loài người đang tuôn trào, nỗi căm hận dành cho những con người trưởng
thành. Cô chỉ dành tình yêu cho bọn trẻ và súc vật, cô yêu bọn trẻ, nồng
nhiệt nhưng lạnh lùng. Lũ trẻ khiến cô muốn ôm chặt lấy chúng, muốn chở
che cho chúng, mang niềm vui và hạnh phúc đến trong cuộc đời chúng.
Nhưng thứ tình yêu mạnh mẽ ấy, được vun đắp từ lòng trắc ẩn và nỗi tuyệt
vọng, chỉ như cảm giác tù tội và nỗi đau đớn trong cô. Cô yêu lũ súc vật
hơn cả, chỉ mình cô đơn độc, không giao du bầu đoàn trong tình yêu với
chúng. Cô yêu biết nhường nào lũ ngựa và đàn bò cái đang nhởn nhơ gặm
cỏ trên cánh đồng. Mỗi con vật đều mang những nét riêng biệt, tự thân và
lôi cuốn đến kỳ lạ. Đấy không phải là tình huống chuyển sang những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.