NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 344

một sự tĩnh lặng đến nao lòng. Càng tiến gần đến nỗi cô đơn rợn ngợp, ở
đấy không còn dấu vết nhơ nhớp của con người, cô càng cảm thấy dễ chịu
hơn. Cô đang sợ hãi, thực sự khiếp đảm trước nhận thức của chính mình về
con người.

Cô bắt đầu phát hiện ra điều gì đấy bên tay phải của mình, giữa những

lùm cây. Cảm giác như có thứ gì đấy đang quan sát cô, tìm cách lẩn tránh
chính con người cô. Cô rùng mình, ớn lạnh. Chỉ là bóng trăng, đang từ từ
nhô lên sau những tàng cây. Nhưng trông mới bí ẩn làm sao, như một khóe
miệng đang nhếch mép mỉm cười, trắng nhợt. Không cần phải lẩn tránh nó.
Ngày hay đêm, không ai có thể thoát khỏi gương mặt quái gở ấy, đôi khi
hân hoan, đôi khi rạng rỡ bừng sáng như mặt trăng, với nụ cười ngạo nghễ.
Cô hối hả, quýnh quáng thu mình trước ánh trăng trắng nhợt. Cô chỉ muốn
ngắm hồ nước cạnh nhà máy trước khi quay về nhà.

Không muốn đi qua khoảng sân có hàng rào bao quanh, bởi cô sợ lũ chó,

cô đổi hướng men theo sườn đồi nhắm hướng mặt hồ trước mặt mà bước.
Ánh trăng vằng vặc trên cao, giữa bốn bề không gian bao la trơ trụi, cô đau
đớn, chịu đựng bởi phải phơi mình trước ánh trăng. Bóng mấy con thỏ ăn
đêm băng qua trước mắt cô. Đêm vằng vặc như gương soi, tĩnh lặng đến
nao lòng. Tiếng ho khục khặc của một con cừu từ ngoài xa mơ hồ vọng lại.

Cô đột ngột đổi hướng, bước xuống một con dốc, bờ hồ lúp xúp cây dại

ngang tầm mắt, những chùm rễ đa xoắn xuýt. Cô hoan hỉ khi bước đi trong
bóng tối, tránh phải phơi mình giữa ánh trăng. Cô dừng lại, trên bờ hồ xói
lở, bàn tay cô áp lên thân cây xù xì, đôi mắt đăm đăm nhìn ra mặt nước
mênh mông, phẳng lặng, ánh, trăng dập dờn trôi nổi, loang loáng. Không
hiểu sao cô chẳng mảy may hứng thú với cảnh tượng nên thơ trước mắt. Nó
chẳng mang lại trong cô điều gì. Cô lắng nghe tiếng nước chảy gầm gào
trong miệng cống. Cô thầm ước ao, giá còn điều gì khác chờ đợi cô nơi đây
ngoài đêm tối, cô muốn có một đêm khác, không phải như đêm nay, không
phải ánh trăng rạng rỡ lạnh lùng trên cao kia. Cô lắng nghe tâm hồn mình
nức nở, ai oán, chán chường và xót xa.

Cô nhìn thấy một bóng người đang bước đi ven hồ. Là Birkin. Thật bất

ngờ, là anh đã quay lại. Cô chấp nhận sự trở về của anh, vô điều kiện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.