NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 272

chúng ta không còn là con người. Và niềm hân hoan của những bù đắp
dành cho những đắng cay chua chát của sự hiểu biết và bản tính tham lam
bần tiện đến hèn hạ của nhân loại chúng ta. Trong cái chết chúng ta không
còn là người và chúng ta sẽ không còn nhận thức. Lời hứa hẹn về di sản ấy
của chính chúng ta, những con người đang trông mong chờ đợi trong mỏi
mòn, hệt như những kẻ kế thừa đối với đại đa số.

Ursula lặng lẽ ngồi trong bất động, như một kẻ bị lãng quên, cô đơn bên

lò sưởi trong phòng khách. Bọn trẻ đang nô đùa dưới bếp, đám đồng nghiệp
đã đi lễ nhà thờ. Chỉ còn lại mình cô mất hút trong miền tối tăm xa thẳm
của tâm hồn.

Tiếng chuông lảnh lót ngân lên khiến cô giật mình, từ trong nhà bếp, bọn

trẻ cuốn nhau qua hành lang, náo động thông báo.

“Cô Ursula, có khách đến.”
“Cô biết rồi, không được quậy phá đấy,” cô đáp, thoáng giật mình, sợ

hãi. Cô không đủ can đảm bước đến bên cửa.

Birkin xuất hiện trước ngưỡng ngửa, chiếc áo đi mưa trùm kín tận mang

tai. Anh đã đến, nhưng cô đã xa, xa vắng lắm rồi. Cô nhận ra đêm mưa tầm
tã vừa tạnh sau lưng anh.

“Ôi,là anh sao?” Cô thốt lên.
“Anh rất mừng vì em vẫn ở nhà,” giọng anh thấp trầm, nhẹ nhàng, bước

vào trong nhà.

“Mọi người đến nhà thờ cả rồi.”
Anh cởi áo khoác, treo lên mắc. Những ánh mắt của bọn trẻ vẫn len lén

nhìn trộm anh trong bốn góc phòng.

“Vào trong thay quần áo ngay, Billy và Dora,” Ursula ra lệnh cho bọn

trẻ. “Mẹ các cháu sẽ quay về ngay, bà ấy sẽ rất thất vọng nếu thấy các cháu
chưa lên giường đi ngủ đấy.”

Bọn trẻ, ngoan ngoãn như những thiên thần bé bỏng, im lặng kéo nhau

sang phòng khác. Birkin và Ursula bước vào phòng khách.

Lửa trong lò sưởi leo lét cháy. Anh nhìn cô, thẫn thờ trước vẻ đẹp rạng rỡ

và thanh tú, trước đôi mắt to tròn rực sáng của cô. Anh ngắm cô từ xa, cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.