NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 274

thành lời. Billy ngây thơ như một thiên thần bé bỏng, hiền lành như một
chú tiểu, còn Birkin là thiên thần trưởng thành, cao lớn cúi đầu nhìn cậu bé.

“Cháu đã sẵn sàng nhận nụ hôn chưa?” Ursula hỏi con bé. Nhưng Dora

xê mình né sang một bên như Dryad bé bỏng, tránh không cho ai chạm vào
người mình.

“Sao cháu không chào tạm biệt và chúc chú Birkin ngủ ngon nhỉ? Nào,

chú ấy đang chờ cháu đấy,” Ursula thúc hối con bé. Nhưng Dora càng dịch
ra xa.

“Ôi, Dora ngốc nghếch, Dora ngốc nghếch!” Ursula thốt lên.
Birkin cảm nhận được điều gì đấy như hoài nghi, như phản đối đang trào

dâng trong tâm trí non nớt của con bé. Anh không tài nào hiểu nổi.

“Lại đây,” Ursula lên tiếng. “Hãy để bọn trẻ lên giường trước khi mẹ

chúng quay về.”

“Ai sẽ nghe thấy lời nguyện cầu của chúng ta!” Birkin lo lắng hỏi.

“Người nào mà anh thích ấy.”

“Thế còn em?”
“Vâng, em sẽ lắng nghe.”
“Ursula sao?”
“Thế còn Billy?”
“Phải nó là NGƯỜI anh thích không?”
“Đúng thế.”
“Ừm, vậy thì NGƯỜI là gì?”
“Chính là nghĩa của NHÂN.”
Im lặng, không khí chợt lắng xuống, một lúc sau anh lên tiếng, cả tin:

“Thật không?”

Birkin mỉm cười khi anh ngồi xuống cạnh lò sưởi. Ngay cả khi Ursula

đến bên cạnh anh vẫn ngồi trong bất động, hai tay để ngay ngắn trên đầu
gối. Cô nhìn anh, trông anh mới trẻ trung và tĩnh lặng làm sao, hệt như một
tượng thần đang cúi mình, như hình ảnh của đức tin, của tín ngưỡng đầy
chết chóc. Anh nhìn cô từ đầu xuống chân và khuôn mặt anh, nhợt nhạt và
hư ảo, chợt bùng sáng lên thứ ánh sáng trắng bạc lấp lóe ánh lân tinh.

“Anh ổn chứ?” Cô hỏi, cảm thấy lợm lợm mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.