NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 275

“Anh không nghĩ đến chuyện ổn hay không.”
“Nhưng anh có biết mình không hề nghĩ về nó?”
Anh nhìn cô, đôi mắt anh tăm tối, đảo liên tục và rồi anh nhận ra nỗi sợ

hãi đang lẩn khuất trong cô. Anh không trả lời câu hỏi của cô.

“Anh có biết liệu mình có ổn hay không, ngay cả khi không nghĩ ngợi về

điều ấy?” Cô vẫn khăng khăng.

“Không bao giờ.” Giọng anh lạnh lùng.
“Nhưng anh có nghĩ như thế quả độc ác hay không?”
“Độc ác?”
“Đúng thế. Em nghĩ sẽ thật vô đạo đức khi rõ ràng có được mối liên hệ

mỏng manh với thể xác của chính anh mà anh lại không hề nhận ra ngay cả
khi mình đang đau yếu.”

Anh nhìn vào đôi mắt mơ hồ của cô.
“Đúng thế.” Anh trả lời.
“Sao anh không nằm nghỉ ở nhà khi cảm thấy mệt mỏi? Trông bộ dạng

anh kìa, khủng khiếp quá.”

“Chướng tai gai mắt sao?” Anh mỉa mai.
“Đúng thế, rất chướng mắt. Hết sức khó chịu.”
“A! ừm, đấy chỉ là rủi ro thôi.”
“Và trời đang mưa nữa, một đêm kinh hoàng. Thực sự, anh không nên

được tha thứ bởi đã đối xử với thể xác mình như thế. Anh phải chịu đau
khổ, cái kẻ chỉ quan tâm chút đỉnh đến thể xác mình như thế ạ.”

“... chỉ quan tâm chút đỉnh đến thể xác mình như thế ạ.” Anh lặp lại lời

cô, giễu cợt.

Cô cụt hứng, im lặng.
Có tiếng người lục đục kéo nhau từ nhà thờ trở về, hai người chuẩn bị

đối diện với các cô gái, rồi bà mẹ và Gudrun, một lúc sau xuất hiện thêm
ông bố và một cậu bé.

“Xin chào,” ông Brangwen vồn vã, ngạc nhiên. “Cậu đến thăm tôi, phải

không?”

“Không,” Birkin trả lời, “không phải thế, hôm nay thì không phải. Một

ngày ảm đạm và cháu nghĩ bác sẽ không phiền lòng khi phải ra về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.