NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐANG YÊU - Trang 644

Gudrun không hề nhận thấy những gì anh đang nghĩ trong đầu, trông anh

có vẻ lặng lẽ và nhã nhặn, như thường lệ. Thậm chí thái độ nhã nhặn của
anh còn khiến cô trào dâng niềm ham muốn tiến về phía anh.

Cô vào phòng anh khi anh đã hoàn toàn thay đổi thường phục. Cô không

hề nhận thấy những ánh nhìn căm hờn, kỳ lạ mà anh đang nhắm vào cô. Cô
đứng gần ngưỡng cửa, hai tay chắp sau lưng.

“Gerald, em đang có ý nghĩ,” cô nói, vẫn thái độ thờ ơ hơi nhuốm màu

hỗn xược ấy, “mình sẽ không quay về nước Anh nữa.”

“Ôi,” anh đáp, “vậy em sẽ đi đâu?” Cô tảng lờ câu hỏi của anh. Cô đã có

lý do hợp lý để tuyên bố và nó phải diễn ra đúng như cô đang nghĩ.

“Em thấy quay về đấy chẳng ích gì.” Cô tiếp tục. “Chuyện giữa em và

anh đã hết...”

Cô dừng lại, chờ đợi anh lên tiếng. Nhưng anh không nói gì. Chỉ là anh

đang nói với chính bản thân mình, rằng “Đã hết, phải thế chứ? Anh tin
chuyện đã hếtt, nhưng vẫn chưa kết thúc. Hãy nhớ, chuyện vẫn chưa kết
thúc. Chúng ta phải đi đến hồi kết thúc. Phải có chấm dứt, phải đi đến tận
cùng.”

Anh nói với chính mình, nhưng anh không hề oang oang bất cứ điều gì.
“Những gì đã có với nhau.” Cô tiếp tục. “Em không hề nuối tiếc. Em hy

vọng anh cũng không nuối tiếc điều gì…”

Cô chờ anh lên tiếng.
“Ôi, anh chẳng nuối tiếc gì đâu.” Anh nói, xuề xòa.
“Thế thì tốt,” cô nói. “tốt. Không có ai trong hai ta tiếc nuối và ấp ủ

chuyện cũ nữa, nên như thế.”

“Đúng là nên như thế.” Anh vu vơ đáp.
Cô dừng lại để tập trung suy nghĩ về chuyện của hai người.
“Nỗ lực của chúng ta chỉ là sai lầm.” Cô tiếp tục lên tiếng. “Nhưng

chúng ta có thể thử lại một lần nữa, ở một nơi nào đấy.”

Cảm giác giận dữ vụt sôi lên trong máu anh. Cứ như thể cô đang trêu

ngươi anh, đang chọc giận anh. Tại sao cô phải làm như thế?

“Nỗ lực trong chuyện gì?” Anh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.