NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 137

về, thì ta sẽ không phải tha thiết bám lấy cát một cách uổng công như con
hến cố bám vào một tảng đá đến thế. Nhưng những kẻ du cư đó đã đi quá xa
đến chỗ họ tự coi mình là “những kẻ du mục” vì thế...

Phải rồi, có lẽ anh nên kể về phong cảnh này cho người thiếu phụ ấy

nghe. Có lẽ anh nên hát cho chị nghe bài ca về cát, nơi không có chỗ cho
ngày về, mặc dù anh hát chẳng hay ho gì. Ít ra thì anh cũng có thể bắt chước
một cách vụng về một thằng đĩ đực quyến rũ một người đàn bà bằng cách
thả một loại mồi khác đời. Song với khuôn mặt áp vào cát, anh chẳng khác
nào một con mèo nằm trong một cái bao giấy.

Ánh sáng trên dãy đồi chợt biến mất. Trước mắt anh toàn bộ cảnh vật

chìm trong bóng tối. Do không để ý nên anh không nhận thấy gió lặng dần,
và lúc này sương mù đang tràn đến cuồn cuộn. Có lẽ bởi thế mà mặt trời đã
lặn đột ngột đến vậy.

Thôi được, ta hãy lên đường!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.