NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG CỒN CÁT - Trang 150

Quả là một lời kêu cứu thường tình! Hừ, thấy kệ. Cá tính mà làm gì một

khi người ta đang kề bên cái chết? Anh muốn tiếp tục sống bất kể trong
cảnh ngộ nào, cho dù đời anh chẳng khác chi một hạt đậu trong một hộp
đậu. Chẳng mấy chốc anh sẽ bị ngập đến ngực, đến cằm, đến mũi... Ngừng
ngay lại. Đủ lắm rồi!

- Cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi với! Tôi xin hứa làm bất cứ việc gì. Xin

cứu tôi! Cứu tôi!

Cuối cùng, anh cất tiếng khóc. Mới đầu anh vẫn cố giữ không cho tiếng

nức nở bật ra, nhưng chẳng bao lâu tiếng khóc òa lên không tài nào nén nổi.
Anh đã khuất phục trước nỗi hoảng loạn, với cái cảm giác khủng khiếp là
anh đang mất tất cả. Không có ai trông thấy anh cũng chẳng sao. Nhưng
chết một cách vô thưởng vô phạt như thế này thật chẳng tốt đẹp gì. Khi một
tên tử tù chết, ít ra hắn còn để lại một hồ sơ. Anh sẽ la to càng nhiều càng
hay. Vì chẳng có ai ở đó... anh việc gì phải e ngại...

Và vì thế, khi có tiếng ai đột ngột gọi anh ở phía sau, thì nỗi ngạc nhiên

của anh chợt tiêu tan hết. Anh đã bị đánh bại hoàn toàn. Thậm chí cảm giác
xấu hổ của anh cũng tan biến như lớp phân trên cánh con chuồn chuồn.

- Ê, này! Hãy nắm lấy cái này!

Một miếng ván dài được đẩy xuống cho anh, va vào cạnh sườn anh. Một

vòng tròn ánh sáng cắt ngang bóng đêm và in lên tấm ván. Anh vặn phần
thân trên đã tê dại, van xin bọn đàn ông mà anh cảm thấy đang đứng phía
sau mình.

- Các anh lấy thừng kéo tôi lên với nhé?

- Không, không. Chúng tôi không thể kéo anh lên như kéo một cái rễ

cây được đâu. - Một giọng vừa nói vừa cười vang lên phía sau anh. Anh
không dám chắc lắm, nhưng hình như bọn họ có độ bốn, năm người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.