NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 137

nghỉ và tường. Lủng lẳng ở bên tai là chiếc kính râm mắt đen, nhưng nhờ
phép màu nào đó mà không bị vỡ.

“Ông ta đó?”

“Chính ông ta,” Lombard đáp gọn lỏn.
Burgess cúi xuống cái xác, xem xét một lúc, rồi đứng dậy. “Gãy cổ,” ông

ta nói. “Chết ngay lập tức.” Burgess chiếu đèn dọc cầu thang, tiếp tục đi
lên, soi xung quanh sàn. “Tai nạn,” ông ta nói. “Trượt chân ở đây, trên bậc
trên cùng này, rồi lao đầu xuống trước. Đầu đập vào tường chỗ chiếu nghỉ
kia. Bậc trên này vẫn còn vết trượt đây.”

Lombard cũng từ từ bước lên theo cầu thang, bực tức nhận xét. “Tai nạn

đúng lúc quá! Tôi vừa gặp được…” Ông ta ngừng lời, quay sang nhìn viên
cảnh sát với vẻ dò hỏi. “Ông không nghĩ là có khả năng gì đó khác đấy
chứ?”

“Có ai đi qua chỗ ông và anh bạn lúc nãy khi đứng đợi ngoài cửa

không?”

“Không có ai vào hay ra cả.”
“Ông có nghe thấy tiếng ngã không?”

“Không. Chúng tôi mà nghe thấy thì đã chạy vào xem rồi. Nhưng lúc đợi

thì ít nhất có hai lần tàu chạy qua… lúc đó thì mình nói mình cũng không
nghe thấy. Khả năng là xảy ra đúng lúc đó.”

Burgess gật đầu. “Chắc vậy nên những người khác trong nhà này mới

không nghe thấy. Có quá nhiều điểm ngẫu nhiên nên chắc là tai nạn thôi.
Tôi đoán là dịp khác thì ông ta có đập đầu vào cái tường đó mười lần mà
vẫn sống nhăn, nhưng lần này lại bị gãy cổ. Ông ta chết ngay lập tức,
nhưng lý do như vậy thì chưa chắc chắn được.”

“Thế còn bóng đèn thì sao? Tôi thấy có nhiều điểm tình cờ quá. Tôi cam

đoan với ông là khi tôi chạy xuống gọi điện cho ông thì đèn vẫn sáng rõ
lắm. Nếu đèn không sáng thì tôi đã phải mò mẫm đi xuống, nhưng mà tôi
lại không phải mò mẫm, tôi chạy nhanh lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.