NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 196

khi cô nhìn xuống khuôn mặt bé xíu đó, sự yêu thương trong ánh mắt là
điều khó có thể nhầm lẫn được. Tội lỗi, lén lút, nhưng rõ rệt nhất là tình
yêu của một kẻ cô độc đang dần lớn lên hàng ngày, hàng tuần mà không có
gì có thể phá vỡ được.

“Pierrette Douglas, số 6, đường bờ sông.” Lombard rút tiền ra. “Cô ta

cho cô bao nhiêu?”

“Năm mươi đô-la,” cô ta nói như thể một điều gì đó đã quên lãng từ lâu

rồi.

Lombard bỏ số tiền đó vào trong chiếc mũ lật ngược cô đang làm dở.

“Lần sau,” khi đến ngưỡng cửa, Lombard nói, “cô nên trấn tĩnh một chút
thì hơn. Cứ như thế này thì cô sẽ lại tự hại mình thôi.”

Cô không nghe thấy. Cô không để ý đến Lombard. Cô đang cười, nhìn

xuống đáp lại nụ cười không có răng đang dành cho cô từ bên dưới.

Đứa bé cô đang bế trên tay, đang nhìn cô kia, chẳng giống cô một chút

nào. Nhưng nó là của cô. Từ bây giờ nó là của cô. Cô sẽ có nó, sẽ giữ nó để
chia sẻ sự cô độc.

“Chúc cô may mắn,” Lombard không thể không gọi với vào trong khi đã

ra đến cửa ngoài.

Tàu mất ba giờ mới đưa Lombard đến đây, nhưng chỉ mất ba mươi phút

để đưa ông ta trở lại. Ít ra thì ông ta cảm thấy thế. Tiếng bánh tàu xình xịch
lăn trên đường ray đang nói với ông ta theo kiểu của bánh tàu. ‘Mình tóm
được cô ta rồi. Tóm được cô ta rồi. Tóm được rồi.’

Một người soát vé dừng lại cạnh Lombard. “Ông cho xem vé.”
Lombard nhìn lên, cười. “Không sao,” ông ta nói, “Tôi tóm được cô ta

rồi.”

Mình tóm được cô ta rồi. Tóm được cô ta rồi. Tóm được rồi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.