NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 227

GIỜ TRƯỚC KHI HÀNH HÌNH

10:55 tối.
Phần cuối của bất kỳ cái gì, ha, phần cuối của bất kỳ cái gì lúc nào cũng

cay đắng cả. Hắn cóng cả người, dù tiết trời khá ấm, hắn cũng run bần bật,
dù hắn đang đổ mồ hôi. Hắn cứ lặp đi lặp lại với chính hắn, “Mình không
sợ,” nhiều hơn là để tâm nghe những lời giáo sĩ nói. Nhưng thật sự là hắn
sợ, hắn cũng biết thế. Ai có thể trách được hắn chứ? Tự nhiên đã nhồi bản
năng sống vào tim hắn rồi.

Hắn bị buộc phải nằm sấp trên giường, đầu hắn – bị cạo một mảng hình

vuông ngay trên đỉnh – lúc này đang thò ra ngoài mép giường, nhìn xuống
sàn. Vị giáo sĩ đang ngồi cạnh, một tay ấn nhẹ với vẻ cảm thông lên vai
hắn, bộ như để giúp hắn kiềm chế sự sợ hãi, và mỗi khi cái vai đó rung lên
thì bàn tay cũng rung cùng nhịp với nó, mặc dù phía trước vị giáo sĩ còn
nhiều năm được sống. Đôi vai đó cứ từng chặp đều đặn lại rung lên. Biết
được giờ mình phải chết là một điều khủng khiếp.

Vị giáo sĩ đang trích đọc Thánh thi 23, “…nơi đồng cỏ xanh tươi, Ngài

bỏ lại linh hồn tôi…” Nhưng thay vì an ủi được hắn phần nào, điều đó lại
càng khiến hắn khổ sở hơn. Hắn không muốn sang thế giới bên kia, hắn
muốn ở lại bên này.

Món gà rán, bánh quế và bánh đào hắn được ăn mấy giờ trước đó lúc này

như bị dồn ứ lại ở đâu đó sau ngực hắn, không chịu đi tiếp xuống bên dưới.
Nhưng thế cũng chẳng sao cả, chẳng khiến hắn mắc chứng khó tiêu được,
không đủ thời gian đâu.

Hắn tự nhủ không biết có đủ thời gian để hắn rít thêm một điếu thuốc

nữa không. Người ta đã mang cho hắn hai bao cùng với bữa tối, cũng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.