150 NGÀY TRƯỚC KHI HÀNH
HÌNH
6 GIỜ TỐI
Trời mới bắt đầu tối, hắn cũng chưa hẳn về già. Nhưng không gian thấm
đượm sự ngọt ngào còn hắn thì cáu bẳn. Cái cáu bẳn đó người ta có thể
thấy từ xa vì nó sưng xỉa trên khuôn mặt hắn. Cái cáu bẳn đó là một trong
những trạng thái giận dữ bị kìm nén, bị dồn ép trong khi nó vẫn không
ngừng rộp lên từng giờ. Cái cáu bẳn đó cũng là một điều đáng xấu hổ vì nó
lạc điệu hoàn toàn với những gì đang diễn ra xung quanh. Nó như một vết
rách trên bức tranh phong cảnh.
Tối đó là một tối tháng năm, giờ đó là giờ tụ tập. Vào giờ này đến nửa
dân số ở thành phố này, miễn là dưới ba mươi tuổi, đều đã chải chuốt đầu
tóc, nạp thêm tiền vào ví rồi tất tả ngược xuôi để đến kịp chỗ hẹn. Nửa dân
số còn lại, cũng dưới ba mươi tuổi, đã trang điểm xong, không quên khoác
thêm lên người một cái gì đó đặc biệt, rồi cũng nhanh chóng đến chỗ hẹn.
Nhìn đi đâu hay chỗ nào thì ta cũng thấy hai nửa thành phố này đang tìm
tới nhau. Ở mọi góc phố, trong các nhà hàng hay quán bar, bên ngoài hiệu
thuốc, bên trong sảnh khách sạn, bên dưới biển hiệu các cửa hàng nữ trang,
hay ở bất kỳ chỗ nào mà các cặp đôi chưa bị cặp đôi nào khác chiếm mất.
Và ta có thể nghe thấy những câu thoại cũ rích đã được dùng từ xửa từ xưa
như, “Giờ em mới đến được, anh đợi lâu chưa?” hay “Em trông đẹp lắm.
Mình đi đâu nhỉ?”