NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG ĐÊM - Trang 64

hắn đổ rạp xuống một bên, “… kể cả như về cái chân này, có khi cũng sẽ
phải đặt câu hỏi rồi cho rằng không phải chân của mình. Cô ta đi cùng tôi
sáu giờ liền. Tôi đã chạm vào tay cô ta. Tôi chạm vào người cô ta rồi.” Hắn
vươn tay ra và chạm vào bắp tay của Burgess. “Tôi còn nhớ chắc chắn cả
về tiếng sột soạt từ cô ta mặc. Những lời cô ta nói. Cả mùi nước hoa nhè
nhẹ nữa. Tiếng thìa của cô ta chạm vào đĩa. Cái vết nhỏ trên ghế khi cô ta
kéo nó lại. Xe taxi hơi rung khi cô ta bước xuống. Rượu đi đằng nào khi
mắt tôi thấy rượu lúc cô ta nâng ly, rồi khi hạ xuống thì đã không còn?”
Hắn đấm thình thịch lên đầu gối - ba, bốn, năm lần. “Cô ta ở đó, chắc
chắn.” Hắn gần khóc, ít nhất là vẻ mặt đã nhăn nhúm như người sắp khóc.
“Thế mà giờ đây bọn họ lại bảo là cô ta không có ở đó!”

Chiếc xe vẫn tiếp tục lướt qua vùng đất xa xôi nào đó như suốt cả buổi

tối nay.

Rồi hắn nói một điều mà hầu như chưa có một nghi phạm nào từng nói

cả. Lời hắn nói ra từ đáy lòng. “Tôi sợ lắm. Các ông cho tôi về phòng giam
đi. Xin các ông đấy, cho tôi về đó. Tôi muốn có các bức tường xung quanh,
có cái gì đó tôi chạm vào được. Cứng rắn, vững chắc – thứ các ông không
thể xô đổ được!”

“Ông ta run quá,” một viên cảnh sát nói, tỏ vẻ tò mò.
“Ông ta cần uống một ly,” Burgess nói. “Dừng lại một chút. Một anh

xuống kia, mua cho ông ta một vài tợp đi. Thấy cảnh đàn ông thế này tôi
không chịu được.”

Henderson nốc hết chỗ rượu vào mồm, như thể không thể chờ thêm được

nữa. Rồi hắn ngã vật xuống ghế. “Về phòng giam. Cho tôi về phòng giam,”
hắn năn nỉ.

“Ông ta bị ma nhập rồi,” một viên cảnh sát cười khúc khích.
“Chơi với ma thì bị nhập là đúng rồi.”

Chẳng còn ai nói lời nào cho đến khi họ ra khỏi xe và bước tới bậc thềm

lên đồn cảnh sát. Lúc này Burgess vực hắn dậy bằng cách đỡ tay hắn khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.