NGƯỜI ĐÀN BÀ VÀ NGƯỜI DÀN ÔNG CÓ CHIẾC LỒNG CHIM - Trang 20

- Này, tôi nói cho ông biết nhé! chúng tôi đến chơi với ông chứ không

phải là chơi với chó. Ông có phải là chó đâu mà ông biết nó có cắn hay
không!

Hình như câu nói xỏ xiên của anh bạn bên cạnh có tác dụng. Chủ nhà

liền xuất hiện trong bộ Pi-gia-ma, trên môi thoáng một nụ cười ngượng
nghịu:

- Thất lễ! thất lễ! khách quý đến nhà đã không ra đón từ xa. Cơn gió nào

thổi các ông đến đây vậy...

- Không cần khách sáo, chỉ cần ông lùa đám "vệ sĩ" này rời khỏi đây là

được rồi! Gió máy gì... - Ông bạn đi cùng với tôi không giấu được vẻ bực
bội.

Trước mắt chúng tôi, hình bóng của một anh văn nghệ biến đi đâu mất,

thay vào đó là một ông chủ hạng bét. Xung quanh anh cái gì cũng có mà
chẳng có cái gì cả. Sự lịch lãm tinh tế được thay bằng thái độ buông thả,
dung tục. Anh không pha trà mời chúng tôi mà rót cho mỗi người một ly
rượu từ cái chai đựng Cô-ca đã cáu bẩn.

- Rượu nếp cẩm chính hiệu đấy! Mời các ông! - Dường như để thuyết

phục chúng tôi anh đưa chén lên miệng làm một hơi hết sạch.

- Sau rượu là thơ, nói cho cùng cánh mình chỉ có thơ là còn có cái để

bàn, chứ ba cái anh nhà, cửa, đất, cát xem ra có vẻ mệt mỏi lắm.

Tôi có cảm giác, sau tuần rượu anh tỉnh táo ra nhiều. Chủ nhà hăm hở

đọc cho chúng tôi nghe mươi bài thơ rút trong tập Hoa cỏ mới in còn để
ngổn ngang ở góc phòng. Anh cao hứng ngân nga lúc bổng, lúc trầm. Nhìn
anh ngiêng đầu, ngoẹo cổ, tôi nghĩ, dù sao anh vẫn còn là thằng văn nghệ.
Chỉ có điều, ở anh cái gì cũng hơi quá một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.