NGƯỜI ĐÀN BÀ VÀ NGƯỜI DÀN ÔNG CÓ CHIẾC LỒNG CHIM - Trang 18

có, để rồi khi không làm được việc mình nhờ thì anh hờn dỗi và quy cho
chúng tôi cái tội không nhiệt tình với bạn bè. Lần nào gặp nhau cũng vẫn
chuyện ấy. Có lần tôi đùa:

- Ông trách gì bọn tôi, có trách thì trách các cụ sinh ra ông không nghĩ

cho ông cái tên vần A, vần B mà lại là vần V... làm cho con các cụ lúc nào
cũng phải đứng ở hàng cuối. Ở ta chỗ nào chẳng phải xếp hàng. Trình độ và
khả năng thì có ích gì, vấn đề là cái tên. Hay là... ông đổi tên đi.

Cứ nghĩ thế nào anh cũng khùng lên nhưng hóa ra không phải.

Ngày trước, anh thuộc loại người năng động, lạc quan chứ không suốt

ngày rên rỉ như bây giờ. Thời mà dân văn nghệ chúng tôi còn chưa biết
xoay sở kiếm ăn thì anh đã tấp tểnh đi buôn. Không biết nghe ai xui, anh
vay mượn tiền đánh quả chó Bắc Kinh. Vụ này hình như không được thành
công. Có bốn con chó thì con nào cũng có tật. Một con què, một con mù,
một con rụng lông và một con chết. Ít lâu sau anh lại khoe với chúng tôi
đang hùn vốn kinh doanh địa ốc. "Các ông chả thức thời gì cả, một vốn bốn
lời tội gì không làm..." Cả bọn chỉ còn cách tròn mắt nhìn anh thán phục.
Tôi không dám tin anh có thể làm được việc này, bèn bảo:

- Ông phải tự lượng sức mình chứ không khéo lại như vụ chó Bắc Kinh

thì nguy!

- Ông cứ yên tâm, nguy là nguy thế nào! Người thì ngày một nhiều lên,

đất thì ngày một hiếm đi, chỉ có lãi chứ không thể lỗ - Anh quả quyết như
dao chém cột. Thấy vẻ bần thần của tôi anh ngửa mặt lên trời cười ngất.

Công việc của anh ngày một bề bộn. Thời gian chúng tôi gặp nhau trao

đổi ngày một ít đi. Dần dà chúng tôi nói chuyện đã không còn hiểu nhau
nữa. Dù anh vẫn làm thơ, nhưng dường như anh đã thành người khác. Đối
với chúng tôi, anh trở nên bí hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.