NGƯỜI ĐÀN BÀ VÀ NGƯỜI DÀN ÔNG CÓ CHIẾC LỒNG CHIM - Trang 42


* * *

C

on đường cái vắt ngược qua hai ngọn núi đang nhập nhoạng nhoà vào

bóng đêm. Đường vắng lặng, không một bóng người gây cho cô cảm giác
rờn rợn, cái cảm giác giống như những đêm không trăng sao lần từng bước
từ trên nương về bản. Nói là bản chứ thực ra có độ mươi nóc nhà nằm rải
rác quanh mấy quả đồi cách nhau mấy chục con dao quăng...

Lâu lắm mới lại thấy có một chiếc xe vượt qua, ánh đèn pha phả vào mặt

cô chói loá. Đường ra thành phố xa lắc mà cô thì chỉ có đôi chân trần nhem
nhuốc. Nghe bảo ở thành phố cái gì cũng có. Và cũng nghe bảo nhờ thành
phố mà nhiều người đổi đời, cải hoá được số mệnh. Cô không biết có đúng
như vậy không. Liệu cha cô có ở thành phố không nhỉ?!

Cô giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài khi vệt nắng chiếu thẳng vào

mặt qua cửa sổ. Cuối cùng cô cũng đến được thành phố. Mọi cái như đang
diễn ra trong giấc mộng. Cô mơ màng, vẫn chưa nhớ ra cô đến đây bằng
cách nào. Chỉ nhớ khi ánh đèn xe loé lên cô lả người gục xuống vì mệt và
đói...

- Em dậy rồi à?

Gương mặt người đàn ông hiện ra sau khuôn cửa, trông quen lắm nhưng

mơ hồ không nhớ gặp ở đâu. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên cô rời khỏi
nhà, làm sao mà gặp được. Vậy sao nhìn quen nhỉ?!

Cô lúng túng không biết gọi người đàn ông bằng gì. Anh thì trẻ quá, ông

thì lại già quá. Chú thì nghe như có vẻ thân mật, chả tiện. Thấy cô ấp úng
người đàn ông giải thích là cô đã ngất đi bên đường, trên người chẳng có
giấy tờ tiền bạc gì nên chở cô về đây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.