NGƯỜI ĐÀN BÀ VÀ NGƯỜI DÀN ÔNG CÓ CHIẾC LỒNG CHIM - Trang 48

- Rõ vớ vẩn, việc gì tôi phải khóc?
- Chả là nếu ông khóc thì sẽ giống cái ông trong truyện trăm phần trăm...
- Hàm hồ, nhảm nhí, làm gì có cái gì trăm phần trăm.
- Chả là... Chả là.
- Thôi đi, cứ chả là mãi sốt ruột. Vậy ông nói đi, tôi giống cái gì?
- Ông không giống cái gì mà giống một nhà sư trong truyện!
- Bậy nào, ông thấy trên đầu tôi có lơ thơ vài sợi tóc định xỏ xiên đấy

phỏng?!

Thấy mắt nó vằn lên vẻ tức giận ông ta xua tay.
- Ấy, đừng thế chứ, tôi không có ý đó, chả là... Chả là.... Mà thôi, đúng là

vớ vẩn thật, đúng như ông nói. Có lẽ mai tôi cầm sách ra ông tự đọc thì
hơn. Có kể ông cũng không hiểu đâu.

- Rõ khỉ, ông nghĩ tôi không đọc sách vì không có sách à? Nhà tôi đầy

sách việc gì tôi phải đọc sách của ông?!

- Chả là.... Rõ khổ, tôi cũng không có ý ấy... Biết nói thế nào nhỉ... Mà

thôi, đến mai ông khắc biết. Tôi đi đây!

- Kể ra ông cũng còn biết điều đấy!
Nó hậm hực nói với theo khi người đàn ông đã rồ ga, trong chớp mắt

mất hút vào dòng người và xe tấp nập trên phố...

* * *

T

ưởng gì, hoá ra nó trách oan người tốt. Chỉ có điều, ông ấy chả biết

chọn thời điểm thích hợp. Mẹ kiếp, mọi chuyện trở nên phức tạp, khó giải
quyết chung qui lại cũng chính tại vì chọn thời điểm không thích hợp. Cũng
không trách người khác được. Họ có phải là mình đâu mà biết lúc nào thì
thích hợp. Có duyên gặp nhau cũng phải tu vài kiếp chứ không à...

... Bữa nọ đang đi trên đường, người khách bỗng gặp một nhà sư già

nhìn hoàng hôn khóc nức nở. Có vẻ giống, giống lắm, ngộ thật... Ông khách
hỏi nhà sư sao lại khóc. Nhà sư buồn bã đáp: Ôi, hoàng hôn mới đẹp làm
sao, nghĩ mãi mà không có cách nào níu giữ được, tôi không nhẫn tâm nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.